Home » TRANG THƠ
Thứ Tư, 4 tháng 2, 2015
NHỚ VỀ NƠI GIÓ BẤC (Thơ của Hàn Giang)
Tháng Mười Một
Những cơn gió lạnh cắt buốt thịt da
Năm giờ sáng.
Mẹ đánh thức dậy ăn cơm rồi ra đồng nhổ mạ
Ruộng bừa xong rồi ngày mai cấy đó con
Khiếp! Tiếng gió rít dội vào vách núi
Những giọt mưa phùn làm tê cóng bàn tay
Quần quật giữa đồng với gió với mây
Những bó mạ nhổ xong được cho vào đôi gánh
Tháng Mười Một
Mặt Trời đi ngủ
Chỉ còn mưa và cơn gió lạnh lùng
Ba vác cày, mang cuốc ra đồng
Con lùa trâu vai mang theo cái ách
Tiếng móng guốc gõ trên đường lách cách
Xong vụ cấy, cày trâu lại được nghỉ ngơi
Còn mình thì chưa thể thảnh thơi
Lại cuốc, lại cưa lên rừng dọn rẫy
Gieo thêm hạt mầm bắp, đậu, rau cải
Đợi tháng ba về lúa mới lại thơm cơm
Thu hoạch xong
Lũ trẻ chăn trâu thích nhất đốt đồng
Tìm hạt cốm dẹp
Trong tro tàn rơm rạ...
Ừ! Thì phải có những ngày nhổ mạ
Để bây giờ được ăn chén cơm không
Những tháng ngày lên núi, xuống đồng
Với cái đuôi trâu được lấy làm thước ngắm
Gắn với đồng xanh, núi cao, dốc thẳm
Vẫn nuôi trong lòng những ước vọng xa xôi
Rồi một ngày ta bỏ lại khung trời
Bỏ lại đồng xanh, bỏ rừng về phố
Cuộc sống thị thành luôn gắn liền với nhiều con số
Số tiền ăn, tiền trọ, tiền học thêm
Có những lúc cần ta làm cả ngày đêm
Mới thấy thêm yêu rẫy xanh, đồng lúa
Dẫu nhọc nhằn để làm ra chút của
Nhưng không vội vàng, dằn dặt những lo toan
Có những người cũng rời bỏ quê hương
Họ thành công hơn nơi quê người đất khách
Nhưng lại thấy sao họ đáng trách
Vội quên đi một thuở nhọc nhằn
Chối bỏ những gì một thời rất thân quen
Dung dưỡng, chắt chiu cho người khôn lớn
Ừ! Thôi kệ người ta như vậy
Còn với mình quê Mẹ quá thiêng liêng
Nơi cất giữ dùm ta mọi nỗi buồn phiền
Và cất cả chuyện tình thơ mộng
Tháng Mười Một
Gió chiều lồng lộng
Có ai giật mình nhớ gió bấc quê hương!
Hàn Giang
Tin liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét