Home » TRUYỆN NGẮN
Thứ Tư, 21 tháng 10, 2015
LẲNG HOA CHO NGƯỜI ĐẸP (Truyện ngắn của Nguyễn Thanh Hải)
Mấy hôm nay đột nhiên cái quán cà phê cũ mèm của bà Tám mập nằm ngay đầu lối vào của khu chung cư bỗng trở nên đông khách hơn mọi ngày. Đám đàn ông sống trong khu chung cư đều tụ tập mỗi sáng để uống cà phê và thầm thì điều gì đó xem chừng thích thú lắm. Chẳng biết cái khu chung cư này được xây dựng từ bao giờ nhưng xem ra nó cũng cũ kĩ lắm rồi, có khi nó còn cũ hơn cả cái quán cà phê mà mọi người đặt cho cái tên “người tiền sử” của bà Tám mập. Nghe mọi người nói ngày xưa khi bà Tám mới mở bán cà phê quán cũng đông khách lắm, nhưng sau khi hai cô con gái của bà lấy chồng rồi sang nước ngoài thì khách thưa dần rồi trở nên vắng ngắt. Trái ngược với đám đàn ông ra chiều thích thú khi cà phê tán chuyện thì mấy bà vợ lại tỏ ra lo lắng và tỏ vẻ khó chịu hơn.
Mọi chuyện bắt đầu khi vợ chồng ông Tư Bền chuyển ra ngôi nhà mới ở ngoại ô. Vốn đã lớn tuổi nên ông bà tìm một nơi có không khí trong lành và yên tĩnh, ông bà sang nhượng lại căn hộ cho người khác. Sống ở thị thành kẻ đến, người đi là “chuyện thường ngày ở huyện” chẳng có gì đáng quan tâm, nhưng ở cái khu chung cư này lại trở thành đề tài nóng bỏng do người mới chuyển đến ở là một phụ nữ tuyệt đẹp, tuổi gần 40. Không ai biết chị ta làm công việc gì, làm việc ở đâu nhưng mỗi sáng khoảng hơn 7 giờ là chị cởi chiếc SH màu trắng đi làm, khoảng hơn 5 giờ chiều mỗi ngày chị mới về. Có đôi khi chị về muộn hơn thường ngày một tí nhưng đa phần là vào cuối tuần. Điều đặc biệt hơn là chị sống một mình và có lẽ đây mới là điều làm nhiều người quan tâm và trở nên nóng nhất.
Ngày nào cũng vậy; buổi sáng khoảng 5 giờ là thấy chị đi bộ tập thể dục trong khu chung cư với bộ đồ thể thao bó sát. Chiếc quần short vô tình làm tăng thêm sự mượt mà của đôi chân thon dài tuyệt đẹp, chiếc áo thun ôm vừa vặn cơ thể phô lên những đường cong cực kì mỹ miều. Mái tóc được búi cao nằm gọn trong chiếc mũ lưỡi trai màu trắng để lộ ra chiếc cổ dài tròn trịa khiến cho ánh mắt của nhiều gã đàn ông nhìn theo muốn đốt cháy cả con đường! Kể cũng lạ; từ khi chị chuyển về đây ở đám đàn ông sống trong khu chung cư bỗng trở nên ngoan hiền hơn.
Lão Bình “bò” cũng sắm cho mình một đôi giày thể thao để đi tập thể dục, lão có cái biệt danh Bình “bò” vì gã làm nghề bán thịt bò, vợ chồng lão có quầy bán thịt bò to nhất ở chợ tỉnh. Không chỉ lào Bình mà đến ngay cả lão Hùng “nhà đất” gọi như vậy vì lão làm bên dịch vụ chuyên đi đo vẽ nhà đất rồi chạy làm giấy tờ cho người ta. Với cái bụng to như bụng chửa, cái đầu hói trọc lóc cũng bày trò trồng thêm mấy chậu lan, mấy luống hoa trước nhà ngay trên đường chị đi tập thể dục. Lão còn mạnh tay mua thêm mấy bộ vợt để chơi cầu lông và rủ mọi người cùng đánh cốt chỉ để có cơ hội ngắm nhìn người đẹp mà thôi. Ngay cả cậu Khoa là một bác sĩ làm ở bệnh viện cũng trở nên thay đổi. Thường ngày cậu ta chỉ xuất hiện với bộ đồ sơ mi đóng thùng, cặp kính cận dày như hai cái đít chai không bao giờ rời mắt. Thế mà mấy hôm nay cũng diện đồ thể thao, giày Adidas chạy bộ lòng vòng khu chung cư, chỉ có cặp kiếng là không thể thay đổi.
Bác tổ trưởng khu phố ghé qua thấy mọi người đang tụ tập nên cũng nói vui; từ ngày cô Duyên về đây sống khu chung cư ta vui hẳn lên nhỉ! Thì ra chị ta tên Duyên, 39 tuổi, chỉ chờ có thế đám đàn ông lao nhao hỏi bác tổ trưởng để nắm thêm về lí lịch của người đẹp. Gã Tuấn “bờm” là chủ một công ty xây dựng bê nguyên hộp kẹo đậu phộng kèm theo ấm nước chè đon đả mời bác tổ trưởng. Tay này tỏ ra rất láo cá chứ không hề “bờm” tí nào, bằng chứng là hắn lôi được bác tổ trưởng ra ngồi riêng với mình để có được những thông tin về người hàng xóm mới đến. Qua bác tổ trưởng Tuấn “bờm” được biết gia đình cô ở quê, cô Duyên chưa lập gia đình, cô làm việc tại trung tâm giáo dục thường xuyên của tỉnh. Chỉ với ngần ấy thông tin có được nhưng hắn tỏ ra khoái chí lắm, hắn giơ cái nắm tay lên cao dứ dứ về phía trước rồi xoa xoa cái đầu hết sức thích thú.
Có một điều thú vị là bọn trẻ trong khu chung cư rất thích cô Duyên. Hầu như chủ nhật tuần nào bọn nó cũng đến đấy chơi và được thưởng thức nhiều món ngon do tay chị làm. Nào là bắp rang bơ, cá viên chiên, nào là mực chiên ngũ vị ăn kèm bánh cuốn vv ..vv trong số bọn trẻ hay đến chơi có cả con của gã Tuấn “bờm” Hôm đó lấy cớ tới tìm con gã bạo gan đứng ngoài cổng gọi vào, chị bước ra với bộ đồ mát dùng để mặt ở nhà trên tay vẫn cầm đôi đũa, gã Tuấn “bờm” nhìn muốn nổ hai con mắt. Đoán được ý nghĩ của gã đàn ông đứng trước mình nên chị nhỏ nhẹ nói; cu Bi đang ăn bánh khoai lang nướng giòn, anh về trước tí cháu ăn xong em cho cháu về anh nhé! Tỏ vẻ đang vội chị kêu lên úi chết bánh khét rồi! Nói xong không kịp chào chị chạy vội vào trong, gã Tuấn “bờm” nhìn theo tiếc nuối!
Thói đời nhiều khi lắm chuyện, mỗi khi chị xuất hiện trong bất kì trang phục nào dù là ở nhà hay đi làm, đi chơi thể thao hay đi bộ chị đều rất đẹp. Với một gương mặt trái xoan, cái sống mũi thanh tú và một đôi mắt hút hồn cộng thêm chiều cao lí tưởng thì chị có khoác mỗi chiếc khăn choàng cũng vẫn cứ đẹp. Ấy thế! Nên những lúc thấy chị xuất hiện mấy mụ đàn bà độc mồm độc miệng lại hay xỏ xiên. Đẹp đấy, nhưng chắc phải cái tội “cao số” “sát chồng” nên chẳng ma nào dám rước. Mụ Thủy “đậu” vợ lão Bình “bò”, gọi là Thủy “đậu” vì mụ có một nốt ruồi đen lồi lên to như hạt đậu đính vào cái mũi to như quả mận nên mới có cái danh ấy. Vốn là dân buôn ở chợ nên mụ còn ác miệng hơn nữa, mụ ác miệng vì ghét cái tặc lưỡi và tiếng thở dài của ông chồng mỗi khi thấy chị đi qua.
Tỏ ra vẻ hiểu biết mụ nói; tao đoán chác nó (nó ở đây ngầm chỉ ý chị) trước đây cặp với thằng đại gia nào rồi, chắc chuyện bị đổ bễ ra con vợ thằng đó thuê giang hồ truy sát nên mới trốn về đây đấy! Chứ chúng mày nghĩ đẹp vậy mà sao không lấy được chồng? Những điều cay nghiệt ấy, những điều họ nói xấu chị đều biết nhưng chị vẫn bình thường như không có gì xảy ra. Mỗi khi gặp họ chị vẫn chào hỏi niềm nở kèm theo một nụ cười tuyệt đẹp. Chị biết, họ độc mồm với chị vì cái nhìn hau háu của những ông chồng xấu tính, họ độc mồm vì họ lo sợ mà lo sợ điều gì thì chỉ có bản thân họ rõ nhất. Hiểu được điều đó và cũng không muốn thêm nhiều phiền phức, nên mỗi khi cuối tuần hay ngày lễ chị luôn chủ động mua một bó hoa to và cố ý mang về cho mọi người nhìn thấy. Hành động ấy như ngầm ra hiệu với những gã đàn ông rằng: tôi có bạn trai rồi đừng mơ tưởng nữa. Với những bà vợ có tính hay ghen và ác miệng thì đó là sự thể hiện; nhìn đi, bạn trai tôi galang như vậy đó nên tôi không thèm nhìn mấy lão bụng phệ của các bà đâu, đừng lo nhé!
N.T.H
(Còn nữa)
Tin liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét