Home » TRUYỆN NGẮN
Thứ Năm, 12 tháng 11, 2015
Truyện : LẲNG HOA CHO NGƯỜI ĐẸP - tt (Hàn Giang)
Lần này cũng vậy, buổi chiều ngày 20 – 10 chị bước vào tiệm hoa quen thuộc để lấy lẳng hoa đã gọi điện thoại đặt hồi sáng. Cô bé nhân viên tóc tết đuôi sam nhí nhảnh nói; hôm nay cô không phải trả tiền và tí nữa sẽ có người giao hoa tận nhà cho cô đó. Ngớ người, chị hỏi sao vậy bé, mà ai trả tiền cho cô vậy? Cô bé tỏ vẻ bí mật nên không nói mà chỉ nhìn chị cười cười. Chị nghiêm mặt lại với cô bé và nói; nếu không cho cô biết thì cô không nhận đâu và cũng đừng giao hoa cho cô nhé, nói xong chị quay ra. Lúc này một giọng đàn ông nhè nhẹ vang lên “ em đi qua chốn này ối a xin em đừng vội, anh xin làm đá cuội, mà lăn. . . theo gót hài”…. .bất chợt hai câu tình ca của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã làm bước chân chị đứng lại.
Một gã đàn ông có vẻ bụi bặm trong chiếc quần Jin và chiếc áo sơ mi lai ngang cộc tay tiến đến từ phía sau. Anh ta giới thiệu mình tên là Cường là chủ tiệm hoa, anh ta nói tiếp em tự tặng hoa cho mình nhiều lắm rồi, lần này hãy cho anh được cái vinh dự ấy nhé! Đôi mắt sáng quắc trên gương mặt khá đẹp trai nhưng có vẻ hơi bặm trợn ấy đã khiến cho chị thấy bối rối và như một hành động vô thức chị khẽ gật đầu mà không phía sau điều gì đang đợi. Trên đường về chị chạy xe về mà lòng cứ nghĩ bâng quơ.
Đúng 6 giờ tối có tiếng xe dừng ngoài cổng, chị bước nhìn thấy Cường đứng đó bên chiếc xe Win đã được độ chế lại nhìn rất đẹp. Trong chiếc quần Jin, áo thun và đi giày thể thao nhìn anh ta rất mạnh mẽ và nam tính, đặc biệt là bộ râu đã được cạo sạch sẽ nên nhìn anh có vẻ “hiền” hơn lúc chiều. Cường bước tới trên tay anh cầm lẳng hoa kèm theo một cái túi nilon to đùng đựng cái gì thì chị không biết, mà cũng chẳng biết sao hôm nay chị trở nên hết sức ngớ ngẫn bước chân trở nên lúng túng. Ra mở cổng mà không cầm chìa khóa, vào lấy chìa khóa ra thì chân quên đi dép, đã thế! Khi đưa tay nhận hoa chị bị vấp suýt nữa ngã nhào. Nhận hoa chị đứng đó trố mắt nhìn mà không biết nói gì nên Cường lên tiếng; cho phép anh vào nhà nhé! Chị chỉ biết gật đầu.
Khi chiếc xe Win được dẫn vào, cánh cổng được khép lại cũng là lúc khu chung cư lại nóng lên một lần nữa. Lần này là từ miệng của lão Bình “bò” phát đi đầu tiên, sau đó bay đi khắp khu chung cư. Gã Tuấn “bờm” có vẻ cay cú khi nói: Mẹ! cái thằng ấy nó “cua” em Duyên khi nào ấy nhỉ! Cái thằng gì đâu ăn mặc nhìn nó cứ như dân giang hồ. Lão Danh thì ra chiều ta là dân “trên thông thiên văn, dưới tường địa lí’ nên mấy vụ tình yêu, tình báo . . . .này lão đoán được tất. Lão ngước cái mặt mà theo như dân gian hay nói là nhìn thẳng thì thấy nó gian, nhìn ngang lại thấy nó dâm của lão lên trời rồi tằng hắng cất giọng. Thằng Cường hâm này nó là nhiếp ảnh gia, tao nghe nói nó còn là võ sư hay võ sĩ gì gì đó nữa. Chắc là nó được ai đó thuê làm vệ sĩ để bảo vệ con này đấy mà, lão nói vậy vì thật lòng lão cũng mong là như vậy. Ở cái khu chung cư này ai mà chả biết đến cái tính thả dê của lão, ngay cả mụ Thủy “đậu” vợ lão Bình “bò’ xấu đến vậy mà lão cũng không ngần ngại vỗ mông mỗi khi có cơ hội. Nhìn thấy cái mặt cười hềnh hệch của lão là đám con gái đi học về bỏ chạy mất dép!
Nãy giờ ngồi nghe mọi người nói lão Hùng “nhà đất” chỉ gật gù ra chiều suy nghĩ. Cái gì về gã Cường đó thì lão không biết nhưng cái vụ võ nghệ thì lão hiểu hơn ai hết. Số là trước đây lão có đi đo vẽ nhà đất cho người ta, miếng đất nằm cạnh tiệm hoa anh Cường, thấy cô bé trong tiệm một mình và rất xinh nên thằng cháu đi làm cùng lão buông lời ỡm ờ. Cô bé nghiêm giọng đề nghị nó nên lịch sự thì nó buông lời tục tĩu và định giở trò với cô bé, gặp lúc anh Cường vừa về và chứng kiến nên đã giáng cho nó hai cú đá như búa tạ khiến cho nó cắm đầu xuống đường. Chứng kiến hai cú đá ấy lão bạt vía kinh hồn, còn thằng cháu lão đau cả tháng mới hết nên thấy Cường hâm là lão im re.
Trái với tâm trạng mấy gã đàn ông các bà vợ thì tỏ rõ thái độ rất vui sướng. Vui vì không còn lo mấy lão dòm ngó chị Duyên, và sướng vì nếu chị Duyên mà lấy Cường hâm thì bố tổ các ông chồng cũng không dám ho he húng hắng nữa.
Cường là một nhiếp ảnh gia, ngoài công việc nhiếp ảnh anh còn giảng dạy võ thuật môn Karrate tại trung tâm thể dục thể thao tỉnh. Anh có một tiệm hoa và một tiệm bánh cũng khá có tiếng, lớn hơn chị hai tuổi và đang sống với mẹ già, anh cũng chưa lập gia đình.
Sau khi vào nhà nhìn chị có vẻ lúng túng nên anh biết mình phải làm gì! Vốn là người từng trải anh cất giọng trầm ấm với một vẻ mặt hết sức hiền hòa khi hỏi chị, em ăn tối chưa? Lúc nãy trên đường về anh có mua cháo gà nè, tiệm này bán cháo gà ngon lắm! Nói xong anh lấy bát đĩa rồi bày luôn ra bàn, nhìn đĩa thịt gà và tô cháo nóng thơm lừng chị tự nhiên thấy mình đói bụng đến lạ. Cả hai ngồi vào bàn chị nhấm nháp từng thìa cháo nhỏ vì giữ ý tứ, anh nhìn chị cười cười húp vội chén cháo rồi đứng lên xin phép ra về. Mục đích anh về là để cho chị thoải mái “tấn công” đĩa thịt gà và tô cháo chứ anh cũng muốn ở lại thêm lát nữa.
Cường về, chị khép cổng quay vào rồi bắt đầu mở công suất cho cái máy nghiền làm công tác quen thuộc của nó. chẳng mấy chốc đĩa thịt gà và tô cháo sạch bóng, mà sao hôm nay thịt gà ngon đến thế không biết! No bụng chị gom bát đĩa bỏ vào bồn rửa nhưng không rửa mà nhảy chân sáo về phòng ngủ vừa nhảy vừa hát mấy câu tình ca.
Cái tin Cường hâm phó nháy “cua” người đẹp bay đi khắp phố phường. Chẳng biết thế nào nhưng cái quán cà phê của bà Tám mập bữa nay đông nghẹt, đám đàn ông tụm lại kẻ hằn học, người tiếc nuối. Bà Tám mập chép chép cái miệng buông mấy câu vu vơ: nghĩ cũng lạ chuyện yêu đương của người ta mà sao cái xóm này nó cứ rần rần lên vậy không biết. Bà Tám nói vậy nhưng bả khoái gần chết vì nhờ có vậy mà cà phê bả bán hết vèo vèo.
Kể từ hôm đó cứ mỗi buổi sáng tầm hơn 7 giờ người ta lại thấy Cường hâm tới nhà chị rồi cả hai cùng đi làm. Rồi cũng không biết tự khi nào chiếc SH đã không thấy chị đi nữa mà thay vào đó là chiếc xe Win do Cường lái làm nhiệm vụ đưa đón mỗi ngày.
Điều gì đến rồi cũng đến, điều mà mấy lão đàn ông trong khu chung cư cầu mong không nên đến, các bà vợ lại khẩn cho nhanh đến cũng đã đến. Anh Cường chính thức cầu hôn chị Duyên, một đám cưới rình rang làm cho cái chung cư cũ mèm bỗng trở nên tươi tắn. Nhìn chú rễ cười tươi đạp xe xích lô chở cô dâu đẹp như cô tiên trong truyện cổ tích chạy lòng vòng trong khu chung cư để đám bạn quay phim, chụp hình lão Bình “bò” chỉ còn biết đưa lon bia lên miệng nốc ừng ực.
Sau đám cưới chị Duyên về nhà chồng nhưng mọi người thấy chị vẫn thỉnh thoảng về khu chung cư để quét dọn căn hộ cũ, cũng có nhiều người hỏi thuê lại nhưng chị lắc đầu. Từ ngày chị Duyên theo chồng cái quán cà phê của bà Tám mập lại trở nên vắng ngắt, bà đi ra đi vào nhìn ngó mông lung chắc bà Tám đang mong khu chung cư lại xuất hiện thêm một cô Duyên nữa chăng. . . mà với bà Tám mập thì cô gì cũng được miễn là cái quán cà phê của bà rôm rả như những ngày chị Duyên còn sống ở đây là vui rồi.
Chiều nay bỗng dưng khu chung cư lại trở nên ồn ào, tiếng bác tổ trưởng khu phố nói oang oang trên Micro nghe chừng vui lắm. Lão Bình “bò” gọi lão Tuấn “bờm” cùng đi đến để xem chuyện gì. Thì ra vợ chồng chị Duyên cho ủy ban phường mượn căn hộ để mở lớp học tình thương cho trẻ em lang thang và cũng là nơi ở tạm cho những người bán vé số dạo. Chị cho biết đây là ý tưởng của anh Cường (chồng chị), anh hy vọng hành động nhỏ này có thể giúp được các em có được con chữ, biết đọc được tên đường để khỏi lạc lối bước chân. Lão Hùng “nhà đất” gật gù thì ra phía sau cái dáng vẻ phong trần bụi bặm ấy là cả một trái tim đầy ắp những yêu thương.
Trao lại chìa khóa nhà cho bác tổ trưởng anh và chị ra về, bất ngờ anh giơ tay bẻ nhánh hoa bằng lăng mọc bên đường hai tay tặng chị và nói: bây giờ em làm chủ hết rồi nên 20 -10 này anh chỉ có vậy để tặng em thôi! Oh thì ra là vậy chị cười và cúi xuống anh tặng chị cả cuộc đời chứ đâu chỉ là hoa!
H.G
Tin liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét