Home » TÙY BÚT
Thứ Tư, 13 tháng 4, 2016
NGƯỜI THẦY (Bùi Thị Thảo Vy)
Người thầy trong bài hát của nhạc sĩ Nguyễn Nhất Huy thật bao dung, ông vượt qua bao gian khó nhọc nhằn, luôn nặng lòng với cuộc sống, với những gương mặt học trò đã được bàn tay ông nâng niu dìu dắt...
Khi đọc đến đây tôi bỗng chợt nhớ đến người thầy ở trường tôi. Đó là thầy Huỳnh Ngọc Sỹ, thầy là tấm gương sáng để đồng nghiệp và học trò noi theo. Sinh ra và lớn lên trong một gia đình bần nông tại thôn Kỳ Quế xã Tam Lãnh, Phú Ninh. Là con út trong gia đình, thầy luôn nỗ lực cố gắng, không ngừng vươn lên trong mọi lĩnh vực cuộc sống. Từ những năm con nhỏ thầy đã đi học xa nhà, học nội trú. Hiện nay, Thầy đang giữ vị trí quan trọng của trường TH Trần Quốc Toản.
Tốt nghiệp trường …….năm ……….., thầy nhận công tác giảng dạy tại trường TH ……... Giảng dạy đến năm ……thầy được phân công vào đội ngũ ban giám hiệu nhà trường. Qua …….. năm công tác, thầy đã để lại những ấn tượng sâu sắc, và nhiều tình cảm yêu mến, tốt đẹp trong đồng nghiệp, học sinh và nhân dân- một người lãnh đạo ham học hỏi và đầy nhiệt huyết. Mặc dù hiện nay tuổi đã cao, mắt đã kém nhưng thầy vẫn không ngừng học tập, rèn luyện nâng cao về chuyên môn, nghiệp vụ, kỹ năng lên lớp. Nhìn bàn tay chai sạm mày mò trên những nốt của bàn phím máy tính để xử lí công việc. Thầy không ngại những khó khăn nhọc nhằn luôn cố gắng hoàn thành tốt công việc của mình.
Thầy luôn dành tình cảm như một người cha của các đồng nghiệp, như một người ông của tất cả học sinh để dạy bảo uốn nắn những đứa con đứa cháu của mình với niềm hi vọng nhỏ nhoi mong sao tất cả đều làm đúng và học tập noi theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh. Mỗi ngày thầy phải vượt đèo, vượt dốc hiểm trở hơn 20 cây số để đến với ngôi trường nhỏ nơi xa xôi của mảnh đất Tam Lãnh này. Với đôi bàn chân khô cứng thầy đã vượt mọi khó khăn hiểm trở để đến đây. Đặc biệt hơn trong thời kỳ bao cấp của những năm 80 - 90, để giữ cho tấm lòng trọn vẹn với nghề thì không dễ dàng. Có ít người vì đồng lương quá thấp, không nuôi nổi bản thân và gia đình đã phải rời bỏ nghề. Có những thầy cô phải uống nước lã lót lòng thay cơm mỗi sáng đến nỗi khi đứng trên bục giảng hoa cả mắt, mỏi cả chân. Trưa về lại đi nhặt từng chiếc lá rau má để nấu bữa canh. Thầy đã trải qua những năm tháng thăng trầm của thời cuộc đó, nhưng thầy vẫn cố gắng bước tiếp trên con đường đầy chông gai không chùn bước cho tới ngày hôm nay.
Thầy vẫn lặng lẽ đi trên con đường này cùng với những giọt mồ hôi ướt nhòa trên áo. Bây giờ tuổi đã ngã bóng xế chiều nhưng thầy vẫn ở đó vẫn âm thầm lặng lẽ như ngày nào, thầy luôn học hỏi tìm tòi những gì tốt đẹp nhất để truyền cho thế hệ mai sau. Mỗi khi nghĩ về thầy tôi thấy mình thật nhỏ bé. Với những cống hiến lớn lao suốt bao nhiêu năm đó liệu thế hệ mai sau này có thể làm được không? Sự chịu đựng trong âm thầm lặng lẽ với mảnh đất đầy trắc trở này thầy đã bỏ quên cả tuổi thanh xuân của mình.
Vào những tháng mùa mưa gió lạnh buốt xương vai nhưng thầy vẫn lặn lội đường xa đến với những học trò bé nhỏ của mình… Một công lao hơn cả trời biển với những đứa con trên mảnh đất Tam Lãnh này làm sao chúng tôi có thể quên. Và tôi là một thế hệ sau tôi thầm biết ơn những gì thầy đã làm. Tôi thấy thật hãnh diện khi làm đứa con của mảnh đất Tam Lãnh để được thầy dạy bảo. Còn bây giờ tôi thật hạnh phúc khi cùng thầy chăm lo cho cái ngôi trường nhỏ này. Nếu một ngày thầy không còn ở ngôi trường này nữa thì bóng dáng của thầy vẫn còn mãi đâu đây trên con đường đó, trong căn phòng đó, hình ảnh thầy không thể xóa nhòa được. Tôi ước sao thời gian trôi đi thật chậm để ngôi trường này không phải mất đi một người thầy như một người cha của bao đứa trẻ. Sự tận tị cùng với tình cảm của thầy dành cho ngôi trường nhỏ bé này thật lớn lao. Những nhiệt huyết suốt cuộc đời thầy đã gắn liền với những đứa con thơ dại trên mảnh đất nghèo nàn này.
Chúng con rất biết ơn và luôn luôn ghi nhớ những gì thầy đã làm…
Cơn gió vô tình thổi sáng nay
Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng
Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn
Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi
Bao năm rồi? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi
Lớp học trò ra đi còn thầy ở lại
Mái chèo đó là những viên phấn trắng
Cho chúng con những định hướng tương lai
Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi
Cho chúng con khoanh tay cuối đầu lần nữa
Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu…
Xin phút tĩnh tâm giữa muôn đời hờ hợt
Cảm tạ mái trường ơn nghĩa thầy tô.
Bùi Thị Thảo Vy
Giáo viên trường Tiểu học Trần Quốc Tuấn
Tin liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét