Home » TRANG VĂN
Thứ Năm, 19 tháng 12, 2013
BẤT HẠNH LÀ NỖI ĐAU (Tùy bút Thái Viết Tiến)
Những gì anh viết lên đây không phải là tất cả, nó chỉ là một phần nhỏ mà anh cố gắng thu gọn lại để viết lên thôi. Nếu viết hết lên giấy có lẻ anh có sống đến 100 năm nữa cũng không tả hết được về tình yêu chúng mình đã có trong 4 năm qua….
Em là người con gái đã cứu sống anh trong suốt mấy năm qua. Anh cảm thấy tự hào vì mình đã từng được làm người yêu của em vì suốt mấy năm yêu anh, em phải chịu biết bao nhiêu thiệt thòi vì phải yêu một kẻ bệnh tât, phải thua thiệt bạn bè từ những cái nhỏ nhất mà tưởng chừng thằng con trai nào củng làm được. Yêu nhau 4 năm nhưng chính thức thì chỉ có 3 năm. 3 năm như thế mà chưa bao giờ anh bế em cho dù chỉ 1 lần, chưa từng nắm tay cùng em đi dạo trên công viên, chưa bao giờ để cho em được tự tin nói với bạn bè người thân của em đây chính là người yêu của em. Và nếu có cũng chỉ là gượng ép vì phải đối diện thôi vì khi chúng mình đi rồi lại có những lời đàm tiếu sau lưng.
Còn nhớ không em lúc trước anh cũng hay nói với em là sẽ có ngày em lớn hơn, chín chắn hơn, rồi anh sẽ mất em thôi. Nhưng em không tin những gì anh nói. Mỗi người có một giai đoạn phát triển và mỗi giai đoạn lại là một suy nghĩ khác nhau. Không phải vì khi em lớn hơn em sẽ hết yêu anh, mà vì em không còn bồng bột, không còn là một cô gái chỉ biết nghĩ cho anh thôi. Lúc này em phải nghĩ tới những vất vả của ba mẹ em và còn trách nhiệm của một người chị cả với những đứa em còn thơ dại. Và nhất là khi em phải chứng kiến cảnh họ hàng chỉ trích ba mẹ em, rồi thấy sự đau khổ của ba mẹ thì em sẽ yếu lòng thôi. Vì thế mà anh cũng chuẩn bị cho cái ngày em trưởng thành này từ lâu lắm rồi.
Từ lúc mà em nói là chúng mình không còn giữ được con thì lúc đó anh biết em vì một cái gì đó làm em thay đổi và không cho em lựa chọn nào khác. Nhất là lúc đó em lại chỉ có một mình không có anh bên cạnh phải chiu đựng mọi thứ. Anh chưa bao giờ trách em cả em à. Anh có thể dành em với gia đình em nhưng anh không làm thế. Vì một khi em trưởng thành và phải lựa chọn thì anh biết mọi chuyện đã hết. Em có còn nhớ anh đã từng nói sẽ không bao giờ để em đi Bình Dương một lần nào nữa không. Vì sao anh không cho em đi Bình Dương, là tại nó giúp em lớn nhanh hơn. Và anh mất em nhanh hơn. Anh ích kỷ phải không em?
Thât sự đối với anh em là người con gái tốt nay cũng trưởng thành. Rồi em lớn rồi không còn khóc nhè, không cần anh phải quan tâm chăm sóc như trước nữa. Khi đã chấp nhận rời xa nhau rồi nhưng nhiều khi anh quên mất mình là ai. Thật sự đứng trước em anh không suy nghĩ về bản thân mình. Vì thế mà có những lúc anh hay nói về chuyện tình cảm riêng tư của em. Anh sợ em vội vàng rồi sai lầm. Anh thật ngu ngốc và lố bịch em nhỉ. Làm gì còn sai lầm nào lớn hơn sai lầm khi đến với anh nữa mà sợ. Dù sao thì nguời khác cũng hơn anh nhiều lần.
Cảm ơn em đã cho anh được sống lại cuộc sống mà trước đó anh nghĩ nó đã bị vùi lấp mãi mãi . Em còn nhớ lúc mình mới quen không em. Lúc đó anh thật sự đau đớn vì bệnh tật thì em đã bên anh rồi chúng mình cùng nhau trò chuyện, tâm sự qua tin nhắn và kể cho nhau về cuộc sống của hai đứa trong những lần trò chuyện qua điện thoại. Anh đã tìm thấy trong em sự quan tâm chân thành không chút dối trá. Em cho anh những tiếng cười, anh cũng tìm mọi cách dể em thấy vui. Tuy chỉ như thế thôi em đã giúp anh dần quên đi nổi đau của bệnh tật. Anh thấy mình có một điều để anh có thể quan tâm anh cố gắng làm cho cảm thấy thật vui vẻ.
Anh muốn được quan tâm em nhiều hơn. Mình nói chuyên thật nhiều phải không em, nhiều đến mức anh quên luôn mình là kẻ sắp chết . Cứ như thế cả hai đều cảm thấy ấm áp với những sự ân cần cho nhau đến từ hai đứa lúc này thì anh lại muốn sống, muốn cho mình một cơ hội, để chữa lành căn bệnh của mình và tìm lại cuộc sống. Những ngày tháng trò chuyện cùng em đã cho anh niềm tin và hy vọng cho anh cảm giác thèm khát được yêu thương và thương yêu một ai đó. Anh muốn thoát khỏi bệnh tật, và anh muốn nhận laị nhận lại từ cuộc đời những thứ mà bất cứ ai đang sống từng được sống và lớn lên đều có thể nhận.
Anh quyết định đi xin ba mẹ cho đi Sài Gòn một lần nữa để tìm bệnh viện mà chữa bệnh, các bệnh viện lớn anh đều đi rồi nên lần này anh tìm đên một bệnh viện tư để có sự chăm sóc tốt hơn. Chữa được vài tháng thì gia đình xảy ra nhiều chuyện và làm ăn thua lổ nhưng lại giấu anh. Ba mẹ anh cũng cố gắng chạy tiền cho anh chữa bệnh vì được biết là bệnh tình của anh cũng đã có phần nào khá hơn. Nhưng mà chi phí chữa bệnh quá lớn hơn 1 triệu 1 ngày. Lúc đó anh lại nghe bạn bè nói gia đình gặp khó khăn nên tìm hiểu kỹ mới biết là nhà anh đã làm ăn thua lổ không còn khả năng chi trả tiền viện cho anh nữa. Vì thế mà anh đã bỏ về có thể cố gắng trong vòng 1 năm hoặc 1,5 năm thì cũng khôi phục được nhiều nhưng tại vì số anh cũng xui xẻo quá, trúng ngay cái lúc gia đình túng thiếu mà đi chữa bệnh.
Lúc chữa bệnh trong sài gòn mình lại ít nói chuyện vì thời gian chủ yếu anh dành cho việc tập luyện và chữa trị, khi anh về nhà phải mất một thời gian thì chúng mình mới nói chuyện lại như lúc trước và càng ngày càng nhiều hơn và bằng cách nào đó hai đứa trở nên thân thiết và quan tâm đến đời sống riêng của nhau nhiều hơn. Và nói nhớ nói thương nhau nhưng mà chưa gặp mặt, biết cái gì mà yêu với thương. Đó chỉ là vì chúng mình hiểu về nhau nhiều hơn và và có sự đồng cảm, mình thấy mến nhau nhiều nên nghĩ rằng đó là yêu.
Em còn nhớ không ngay từ những buổi đầu nói chuyện vói nhau anh đã nói chúng mình chỉ là biết nhau qua điện thoại và nói anh sẽ không bao giờ gặp em. Và em cũng đồng ý nhưng thời gian trôi qua mà chúng mình nói chuyện với nhau cũng thật là nhiều. Bây giờ lại em muốn gặp anh, anh cũng muốn gặp em lắm chứ nhưng mà anh không thể gặp em trong khi bệnh tật vẫn cứ như thế này. Em cũng biết là anh ngại không muốn gặp nên cứ hứa hẹn với em hoài hết lần này tới lần khác, hết ngày lễ này đến ngày lễ khác. Anh đã tìm cách thất hứa với em và em cũng biết anh ngại về bệnh tật không muốn gặp nên em đã khuyên và nói với anh rất nhiều, còn nói mình chỉ gặp nhau cho biết mặt nhau thôi, mình quen nhau lâu thế mà định không cho em găp mặt anh sao, có gì mà phải ngại nếu ngại thì em đã không quen anh.
Biết là như thế nhưng mà thà là chỉ kể cho em nghe về bệnh tật chứ anh không muốn em tận mắt thấy anh tàn tạ như thế nào. Có những lúc anh muốn tránh né sự thật. Em còn nhớ cái lúc em học xong 12, mấy tháng hè em xin ba mẹ đi làm ở Bình Dương không ? Những ngày em sắp về, anh đã lần đầu tiên nói nói lời chia tay với em không. Những ngày đó em bận bịu với công việc em lại không có thời gian nói chuyện với anh và đó cũng là cơ hội cho anh chạy trốn. Anh không muốn em chờ đợi anh. Anh sợ mình phải đối mặt với sự thật là phải gặp em.
Lúc đầu anh không liên lạc, 3 ngày rồi lại thấy nhớ em nhớ gọi nói của em anh liên lạc lại rồi cứ như thế đến vài lần có lúc lâu nhất lai lên tới 10 ngày. Nhưng cuối cùng thì anh không làm được, anh thật tệ nếu lúc đó anh quyết định được và không liên lạc lại thì bây giờ cả anh và em không phải khổ sở và đau đớn như thế này, không bỏ em được thì phải đối diện phải gặp nhau chứ. Rồi củng có cái ngày anh phải quyết định gặp em.
Chiều hôm đó ở Quảng Nam, anh nghĩ cái gì mà mà lại đón xe lên Đăk Lăk gặp em. Trên xe anh nằm nghĩ thât nhiều, không biết có nên tiếp tục đi hay không hay là tới nơi anh lại quay về lại Gia Lai. Lúc này xe đi xa rồi anh mới lấy máy gọi và nói em biết là anh đang trên đường lên thăm em có lẻ em bị bất ngờ em còn không tin nữa chứ. Mới 4.30 sáng xe đã tới thành phố Buôn Ma Thuột, xuống xe trời còn sớm anh lại không quen ai chỉ biết mình em. Mà giờ này em lại không ra được phải hơn 5h em mới có thể ra chỗ anh được anh gọi xe đi dạo một vòng rồi bảo tài xế chở đến công viên gần chỗ em ở. Ngồi chờ đợi em anh thấy mình hồi hộp và lo lắng nhiều lắm, nhưng khi gặp em tự nhiên chẳng biết cái hồi hộp và lo lắng của anh đã biến đi đâu mất, hihi. Lúc đó em còn tự nhiên hơn cả anh nữa chứ chẳng cần anh mời ngồi hay nói gì hết em bước đến chào anh rồi ngồi xuống cái ghế đá mà anh đang ngồi rồi nói chuyện bình thường cứ như đã biết nhau nhau từ lâu và găp nhau nhiều lần rồi ý.
Anh có mua cho em món quà khi anh còn ở Tam Kỳ và để khi gặp nhau anh còn có chút kỷ niệm lúc đó anh mang ra tặng em, em vui vẻ nhận. Thật sự anh rất vui, chỉ nói chuyện một lúc thì mình nói đến chuyện ăn ở của anh vì anh mới lên còn chưa biết chỗ nào mà ở. Mà em cũng mới lên trên này mấy tháng đi học rồi lại về chứ có biết gì đâu. Cũng đến lúc em phải về dọn dẹp quán xá, lúc này anh mới để ý tới chuyện đi đứng của mình không biết em thấy, em sẽ nghĩ gì. Nhưng khi anh cùng em lên xe để đưa em về phòng thì có lẽ em có để ý nhưng lại sợ anh ngại, đưa em đi một đoạn thì em về phòng còn anh thi nhờ tà xế chở đi tìm nhà nghỉ khi thuê phòng lúc đó họ có hỏi anh ở lại bao lâu. Anh thật sự không biết mình ở bao lâu mà trả lời, anh còn đang ú ớ thì họ nói thôi lên ở khi nào về cũng được.
Anh quê một cục luôn, lúc lên phòng nằm anh cứ suy nghĩ không biết em nghĩ gì và bây giờ về hay là khi nào mới về mà cũng không biết có gặp lại em nữa hay không, nhiều thứ khiến anh phải nghĩ vu vơ… Lúc ở công viên em nói rảnh khách em chạy lên chơi. Nhưng thật sự em không gạt anh, chúng mình đã gặp nhau chỉ là một lát thật ngắn ngủi rồi em phải về. Sợ anh buồn nên em dù bận đến mấy củng nhắn tin nói chuyên với anh.
Trước ngày 4-9 dương lich năm đó anh đã hứa là gặp em nhưng lại thất hứa em còn nhớ không cái ngày anh lên thì đã qua sinh nhật em hơn một tháng nhưng lại đến ngày 4-9 âm lịch anh muốn ở lại thêm 1 ngày để tổ chức sinh nhật cho em dù biết ở lại chỉ được gặp nhau 1 cách lén luốt nhưng đầy kỷ niêm. Và nó cũng là lúc chúng mình thật sự bắt đầu yêu nhau. Anh về nhà trong lòng luôn nghĩ và nhớ về em. Có lẻ em cũng thế. Và từ đó chúng mình thật sự cảm thấy nhớ nhau và cần nhau nhiều hơn.
Lúc chữa bệnh trong sài gòn mình lại ít nói chuyện vì thời gian chủ yếu anh dành cho việc tập luyện và chữa trị, khi anh về nhà phải mất một thời gian thì chúng mình mới nói chuyện lại như lúc trước và càng ngày càng nhiều hơn và bằng cách nào đó hai đứa trở nên thân thiết và quan tâm đến đời sống riêng của nhau nhiều hơn. Và nói nhớ nói thương nhau nhưng mà chưa gặp mặt, biết cái gì mà yêu với thương. Đó chỉ là vì chúng mình hiểu về nhau nhiều hơn và và có sự đồng cảm, mình thấy mến nhau nhiều nên nghĩ rằng đó là yêu.
Em còn nhớ không ngay từ những buổi đầu nói chuyện vói nhau anh đã nói chúng mình chỉ là biết nhau qua điện thoại và nói anh sẽ không bao giờ gặp em. Và em cũng đồng ý nhưng thời gian trôi qua mà chúng mình nói chuyện với nhau cũng thật là nhiều. Bây giờ lại em muốn gặp anh, anh cũng muốn gặp em lắm chứ nhưng mà anh không thể gặp em trong khi bệnh tật vẫn cứ như thế này. Em cũng biết là anh ngại không muốn gặp nên cứ hứa hẹn với em hoài hết lần này tới lần khác, hết ngày lễ này đến ngày lễ khác. Anh đã tìm cách thất hứa với em và em cũng biết anh ngại về bệnh tật không muốn gặp nên em đã khuyên và nói với anh rất nhiều, còn nói mình chỉ gặp nhau cho biết mặt nhau thôi, mình quen nhau lâu thế mà định không cho em găp mặt anh sao, có gì mà phải ngại nếu ngại thì em đã không quen anh.
Biết là như thế nhưng mà thà là chỉ kể cho em nghe về bệnh tật chứ anh không muốn em tận mắt thấy anh tàn tạ như thế nào. Có những lúc anh muốn tránh né sự thật. Em còn nhớ cái lúc em học xong 12, mấy tháng hè em xin ba mẹ đi làm ở Bình Dương không ? Những ngày em sắp về, anh đã lần đầu tiên nói nói lời chia tay với em không. Những ngày đó em bận bịu với công việc em lại không có thời gian nói chuyện với anh và đó cũng là cơ hội cho anh chạy trốn. Anh không muốn em chờ đợi anh. Anh sợ mình phải đối mặt với sự thật là phải gặp em.
Lúc đầu anh không liên lạc, 3 ngày rồi lại thấy nhớ em nhớ gọi nói của em anh liên lạc lại rồi cứ như thế đến vài lần có lúc lâu nhất lai lên tới 10 ngày. Nhưng cuối cùng thì anh không làm được, anh thật tệ nếu lúc đó anh quyết định được và không liên lạc lại thì bây giờ cả anh và em không phải khổ sở và đau đớn như thế này, không bỏ em được thì phải đối diện phải gặp nhau chứ. Rồi củng có cái ngày anh phải quyết định gặp em.
Chiều hôm đó ở Quảng Nam, anh nghĩ cái gì mà mà lại đón xe lên Đăk Lăk gặp em. Trên xe anh nằm nghĩ thât nhiều, không biết có nên tiếp tục đi hay không hay là tới nơi anh lại quay về lại Gia Lai. Lúc này xe đi xa rồi anh mới lấy máy gọi và nói em biết là anh đang trên đường lên thăm em có lẻ em bị bất ngờ em còn không tin nữa chứ. Mới 4.30 sáng xe đã tới thành phố Buôn Ma Thuột, xuống xe trời còn sớm anh lại không quen ai chỉ biết mình em. Mà giờ này em lại không ra được phải hơn 5h em mới có thể ra chỗ anh được anh gọi xe đi dạo một vòng rồi bảo tài xế chở đến công viên gần chỗ em ở. Ngồi chờ đợi em anh thấy mình hồi hộp và lo lắng nhiều lắm, nhưng khi gặp em tự nhiên chẳng biết cái hồi hộp và lo lắng của anh đã biến đi đâu mất, hihi. Lúc đó em còn tự nhiên hơn cả anh nữa chứ chẳng cần anh mời ngồi hay nói gì hết em bước đến chào anh rồi ngồi xuống cái ghế đá mà anh đang ngồi rồi nói chuyện bình thường cứ như đã biết nhau nhau từ lâu và găp nhau nhiều lần rồi ý.
Anh có mua cho em món quà khi anh còn ở Tam Kỳ và để khi gặp nhau anh còn có chút kỷ niệm lúc đó anh mang ra tặng em, em vui vẻ nhận. Thật sự anh rất vui, chỉ nói chuyện một lúc thì mình nói đến chuyện ăn ở của anh vì anh mới lên còn chưa biết chỗ nào mà ở. Mà em cũng mới lên trên này mấy tháng đi học rồi lại về chứ có biết gì đâu. Cũng đến lúc em phải về dọn dẹp quán xá, lúc này anh mới để ý tới chuyện đi đứng của mình không biết em thấy, em sẽ nghĩ gì. Nhưng khi anh cùng em lên xe để đưa em về phòng thì có lẽ em có để ý nhưng lại sợ anh ngại, đưa em đi một đoạn thì em về phòng còn anh thi nhờ tà xế chở đi tìm nhà nghỉ khi thuê phòng lúc đó họ có hỏi anh ở lại bao lâu. Anh thật sự không biết mình ở bao lâu mà trả lời, anh còn đang ú ớ thì họ nói thôi lên ở khi nào về cũng được.
Anh quê một cục luôn, lúc lên phòng nằm anh cứ suy nghĩ không biết em nghĩ gì và bây giờ về hay là khi nào mới về mà cũng không biết có gặp lại em nữa hay không, nhiều thứ khiến anh phải nghĩ vu vơ… Lúc ở công viên em nói rảnh khách em chạy lên chơi. Nhưng thật sự em không gạt anh, chúng mình đã gặp nhau chỉ là một lát thật ngắn ngủi rồi em phải về. Sợ anh buồn nên em dù bận đến mấy củng nhắn tin nói chuyên với anh.
Trước ngày 4-9 dương lich năm đó anh đã hứa là gặp em nhưng lại thất hứa em còn nhớ không cái ngày anh lên thì đã qua sinh nhật em hơn một tháng nhưng lại đến ngày 4-9 âm lịch anh muốn ở lại thêm 1 ngày để tổ chức sinh nhật cho em dù biết ở lại chỉ được gặp nhau 1 cách lén luốt nhưng đầy kỷ niêm. Và nó cũng là lúc chúng mình thật sự bắt đầu yêu nhau. Anh về nhà trong lòng luôn nghĩ và nhớ về em. Có lẻ em cũng thế. Và từ đó chúng mình thật sự cảm thấy nhớ nhau và cần nhau nhiều hơn.
Có lần đầu tiên thì củng có lần cuối cùng và bây giờ anh lại nói về cái lần cuối cùng mà chúng mình gặp nhau. Lúc đó như thế nào em còn nhớ không? Có phải em và anh còn nằm chung trên một chiếc giường trong căn phòng mà em đã từng ngày tưng ngày lớn lên không? Lúc đó em mà anh rất rất là vui và hạnh phúc nữa. Chúng mình còn ôm nhau mà khóc nữa chứ. Em còn hỏi anh đây có phải là giấc mơ không anh. Thật lòng thì anh cũng không dám tin về những gì xảy ra lúc đó tưởng chừng như chúng mình đã đã vượt qua được tất cả, để ở được bên nhau và hạnh phúc đã thuộc về chúng mình. Anh còn ở lại nhà em một đêm, đêm đó mình nói với rất nhiều phải không em. Sáng hôm sau hai đứa mình cùng đón xe buýt anh đưa em lên phố để thi tốt nghiệp còn anh đón xe về Gia Lai . Khi ngồi trên xe em mệt vì cơ thể yếu lại say xe, lúc đó anh để em tựa đầu vào người anh mà nghỉ. Xe chay được một đoạn cũng xa thì em không chịu nằm nghỉ nữa, em biết anh mỏi lại sợ anh đau. Có nói gì em củng không nằm, hihi. Nghĩ lại sao mà thấy thật thương.
Lúc đó chúng mình chỉ còn chờ tới ngày mình hỏi cưới trong lòng nhẹ nhỏm, vui sướng không một chút lo lắng. Và không hề biết rằng chúng mình đang đi trên chuyến xe. Chuyến xe cuối cùng mà hai đứa mình được đi cùng nhau. Khi chúng mình bước chân rời khỏi chuyến xe ấy cũng là lúc anh và em bị chia cách mãi mãi. Từ cái ngày định mệnh đó cho đến ngày hôm nay cũng đã hơn bốn tháng rồi. Hơn bốn tháng chúng mình không được gặp nhau. Đây củng là kỷ lục tính về thời gian lâu nhất 2 đứa không găp nhau kể từ lần gặp mặt đầu tiên của mình đó.
Em nhớ không hai đứa ở hai nơi em thì Buôn Ma Thuột còn anh thì ở Gia Lai. Thương nhau 4 năm nhưng chưa bao giờ hơn 1 tháng mà hai đứa không gặp nhau. Ít thì 1 tuần 10 ngày là mình gặp nhau 1 lần, có lúc lâu hơn thì 20 đến 25 ngày là chúng mình nhớ nhau lại tìm bằng mọi cách gặp nhau. Nếu khó khăn về kinh tế hay là thời gian thì chúng mình cũng dành 1 ngày để ở bên nhau còn bình thường thì mổi lần gặp phải được 3 ngày. Em còn nhớ có lúc anh lên chơi mấy ngày rồi tiền trong túi cũng sắp hết mà hôm đó em lại được nghỉ học nữa. Vậy hai đứa ráng thêm 1 ngày, thế là ngày mai anh không còn đồng nào để về, lại bắt em phải mượn tiền của chị để anh về. Còn cứ tới thứ bảy chủ nhật như bình thường thì em về nhà với ba mẹ nhưng bữa nào mà được nghỉ 3 hay 4 ngày thì em lại xuống với anh.
Có những lúc một tuần chỉ có học một buổi chúng mình lại được ở với nhau cả 10 ngày. Những ngày được ở cùng nhau mình quấn quýt bên nhau ngay cả những lúc em nấu ăn, hay em rửa chén, bất cứ lúc nào em củng muốn anh đứng bên em. Em còn nhớ có lúc hai đứa làm rau nấu canh mà lại đùa quá bị ba anh thấy không. Lúc đó em ngượng tới đỏ cả mặt, không dám nhìn ba anh tới mấy ngày luôn. Ngay cả khi đi chợ em cũng muốn anh đi theo. Anh thì đâu có được mạnh khỏe như người khác chứ tướng đi thì gù mà chân đi thì yếu bây giờ đã thành tật rồi mà khi đi với anh em lại không một chút ngần ngại.
Có lúc lại đùa mà không hề nghỉ là đùa như thế anh có bị tự ái hay không. Có một lần anh đi gặp bạn nhờ tí việc lại đánh một cơ bi da rồi về mà hôm đó lai không dẫn em theo, khi về em biết được giận anh quá trời. Em nói sao em xuống đây chơi lại bỏ em một mình ở nhà mà đi chơi hả em còn nói nếu muốn đi chơi thì em mai em về cho anh đi chơi. Thật sự hôm đó anh sợ lắm chưa bao giờ anh làm em giận anh như thế. Lúc đầu anh không dám biện minh cũng không dám nói gì. Cứ đứng im để em nói. Giận anh mà sợ ba mẹ biết em ra trước nhà đứng còn anh thì lẻo đẻo theo sau em xin lỗi em rối rít. Anh càng nói thì em càng giận, tức quá em cầm điện thoại ném qua bức tường ra con hẻm cạnh nhà. Hihi.
Em ném điện thoại đi rồi anh giữ lại làm gì, thế là anh củng lấy điện thoại ném theo em. Chưa bao giờ em giận dữ với anh như thế và cũng là lần đầu em em tỏ giận đến mức ném cả điện thoại. Ném xong thì em mới thấy mình hơi quá, hai đứa nhìn nhau cười vì tài sản của hai đứa có cái điện thoại vứt đi rồi lấy gì mà liên lạc. Rồi hai đứa dẫn nhau ra tìm điện thoại, cái máy của em thì còn nguyên còn cái của anh thì lạc mất cục pin tìm không ra đợi sáng mai ra tìm mới thấy. Lần giận dỗi đó thật sự đáng nhớ và lưu vào kỷ niệm phải không em.
Những tình cảm em dành cho anh, những ngày tháng được ở bên em anh thật sự hạnh phúc, cảm ơn em đã cho anh được sống những tháng ngày thật sự ý nghĩa. Em đã cho em tất cả những gì mà em có nhưng anh thì lại tàn nhẫn lấy đi tất cả của em. Những gì mà một cô bé xinh đẹp ngoan hiền và nết na thùy mị như em đáng phải nhận được lại bị anh lấy hết đi để lại cho em một quá khứ tồi tệ. Rồi những ngày sắp tới em sẽ phải sống ra sao phải đối mặt với quá khứ của mình như thế nào, liệu em có tim được hạnh phúc riêng cho mình hay không, liệu người đàn ông sắp tới có thể hiểu và bỏ qua quá khứ của em và thật lòng yêu thương em, mang lại hạnh phúc và mang đến cho em một tương lai tốt đẹp hơn để em có thể xóa đi cái quá khứ tồi tệ này hay không, hay chỉ là những lời nói với vẻ cảm thông, những lời lẽ đường mật của mấy thằng đàn ông đểu giả chỉ vì muốn đạt được mục đích của mình, để rồi khi cưới em về lại đánh đạp hành hạ em trong những cơn say và lôi cái quá khứ không tốt của em ra mà sỉ vã, nhục mạ em.
Những lúc nghĩ về chuyện này, nghĩ về em phải sống như thế nào trong những ngày tiếp theo anh thật sự gục ngã. Có những lúc anh đã nghĩ tới cái chết để anh có thể thoát ra khỏi cuộc sống này, để anh không phải suy nghĩ nữa. Nhưng mà anh không đủ can đảm để làm như thế. Làm sao anh có thể bỏ lại em một mình mà chống chọi với cuộc đời này, nếu anh chết đi em phải sống ra sao hay lại đau khổ dằn vặt vì cái chết của anh, rồi ba mẹ, anh em, bạn bè, người thân, những người biết về chuyện của chúng mình sẻ nghĩỉ gì về em.
Dù biết biết rằng chúng mình phải xa nhau không phải vì chúng mình không còn yêu nhau mà vì anh là một kẻ tật nguyền. Anh không thể cho em một cuộc sống tốt, một tương lai ổn định, và cũng vì sự ngăn cản của gia đình. Giờ đây anh phải làm sao hả em. Hay là vì một kẻ tàn tật thì không có quyền được yêu, không có quyền được sống và chăm sóc cho người con gái mà mình yêu thương. Hay là anh phải từ bỏ tình yêu của mình để em có được môt tương lai tốt hơn và để em tìm một người đàn ông tốt hơn anh về mọi mặt để cho em cuộc sống tốt hơn, để cho những người thân của em có thể yên tâm hơn.
Nhưng mà em à, anh không phải là một cái máy. Anh là một con người anh có đầu óc anh biết suy nghĩ anh biết yêu thương, nhớ nhung là gì thì làm sao anh có thể sống với những suy nghĩ nhớ nhung hình bóng của em và những kỷ niệm cứ hiện ra trước mắt anh từng phút từng giây. Làm sao anh có thể sống như thế chứ. Và anh biết em cũng như anh cũng phải chịu biết bao nhiêu là đau khổ và nhớ nhung khi bị chia cách. Tại sao hả em, tại sao mình phải chiu biết bao nhiêu là đau khổ khi phải từ bỏ đi ước mơ, hạnh phúc, và phải bỏ đi tình yêu mà chúng mình khó khăn lắm mới có được chỉ để làm cho người khác cảm thấy yên tâm và vui vẻ ?
Lúc đó chúng mình chỉ còn chờ tới ngày mình hỏi cưới trong lòng nhẹ nhỏm, vui sướng không một chút lo lắng. Và không hề biết rằng chúng mình đang đi trên chuyến xe. Chuyến xe cuối cùng mà hai đứa mình được đi cùng nhau. Khi chúng mình bước chân rời khỏi chuyến xe ấy cũng là lúc anh và em bị chia cách mãi mãi. Từ cái ngày định mệnh đó cho đến ngày hôm nay cũng đã hơn bốn tháng rồi. Hơn bốn tháng chúng mình không được gặp nhau. Đây củng là kỷ lục tính về thời gian lâu nhất 2 đứa không găp nhau kể từ lần gặp mặt đầu tiên của mình đó.
Em nhớ không hai đứa ở hai nơi em thì Buôn Ma Thuột còn anh thì ở Gia Lai. Thương nhau 4 năm nhưng chưa bao giờ hơn 1 tháng mà hai đứa không gặp nhau. Ít thì 1 tuần 10 ngày là mình gặp nhau 1 lần, có lúc lâu hơn thì 20 đến 25 ngày là chúng mình nhớ nhau lại tìm bằng mọi cách gặp nhau. Nếu khó khăn về kinh tế hay là thời gian thì chúng mình cũng dành 1 ngày để ở bên nhau còn bình thường thì mổi lần gặp phải được 3 ngày. Em còn nhớ có lúc anh lên chơi mấy ngày rồi tiền trong túi cũng sắp hết mà hôm đó em lại được nghỉ học nữa. Vậy hai đứa ráng thêm 1 ngày, thế là ngày mai anh không còn đồng nào để về, lại bắt em phải mượn tiền của chị để anh về. Còn cứ tới thứ bảy chủ nhật như bình thường thì em về nhà với ba mẹ nhưng bữa nào mà được nghỉ 3 hay 4 ngày thì em lại xuống với anh.
Có những lúc một tuần chỉ có học một buổi chúng mình lại được ở với nhau cả 10 ngày. Những ngày được ở cùng nhau mình quấn quýt bên nhau ngay cả những lúc em nấu ăn, hay em rửa chén, bất cứ lúc nào em củng muốn anh đứng bên em. Em còn nhớ có lúc hai đứa làm rau nấu canh mà lại đùa quá bị ba anh thấy không. Lúc đó em ngượng tới đỏ cả mặt, không dám nhìn ba anh tới mấy ngày luôn. Ngay cả khi đi chợ em cũng muốn anh đi theo. Anh thì đâu có được mạnh khỏe như người khác chứ tướng đi thì gù mà chân đi thì yếu bây giờ đã thành tật rồi mà khi đi với anh em lại không một chút ngần ngại.
Có lúc lại đùa mà không hề nghỉ là đùa như thế anh có bị tự ái hay không. Có một lần anh đi gặp bạn nhờ tí việc lại đánh một cơ bi da rồi về mà hôm đó lai không dẫn em theo, khi về em biết được giận anh quá trời. Em nói sao em xuống đây chơi lại bỏ em một mình ở nhà mà đi chơi hả em còn nói nếu muốn đi chơi thì em mai em về cho anh đi chơi. Thật sự hôm đó anh sợ lắm chưa bao giờ anh làm em giận anh như thế. Lúc đầu anh không dám biện minh cũng không dám nói gì. Cứ đứng im để em nói. Giận anh mà sợ ba mẹ biết em ra trước nhà đứng còn anh thì lẻo đẻo theo sau em xin lỗi em rối rít. Anh càng nói thì em càng giận, tức quá em cầm điện thoại ném qua bức tường ra con hẻm cạnh nhà. Hihi.
Em ném điện thoại đi rồi anh giữ lại làm gì, thế là anh củng lấy điện thoại ném theo em. Chưa bao giờ em giận dữ với anh như thế và cũng là lần đầu em em tỏ giận đến mức ném cả điện thoại. Ném xong thì em mới thấy mình hơi quá, hai đứa nhìn nhau cười vì tài sản của hai đứa có cái điện thoại vứt đi rồi lấy gì mà liên lạc. Rồi hai đứa dẫn nhau ra tìm điện thoại, cái máy của em thì còn nguyên còn cái của anh thì lạc mất cục pin tìm không ra đợi sáng mai ra tìm mới thấy. Lần giận dỗi đó thật sự đáng nhớ và lưu vào kỷ niệm phải không em.
Những tình cảm em dành cho anh, những ngày tháng được ở bên em anh thật sự hạnh phúc, cảm ơn em đã cho anh được sống những tháng ngày thật sự ý nghĩa. Em đã cho em tất cả những gì mà em có nhưng anh thì lại tàn nhẫn lấy đi tất cả của em. Những gì mà một cô bé xinh đẹp ngoan hiền và nết na thùy mị như em đáng phải nhận được lại bị anh lấy hết đi để lại cho em một quá khứ tồi tệ. Rồi những ngày sắp tới em sẽ phải sống ra sao phải đối mặt với quá khứ của mình như thế nào, liệu em có tim được hạnh phúc riêng cho mình hay không, liệu người đàn ông sắp tới có thể hiểu và bỏ qua quá khứ của em và thật lòng yêu thương em, mang lại hạnh phúc và mang đến cho em một tương lai tốt đẹp hơn để em có thể xóa đi cái quá khứ tồi tệ này hay không, hay chỉ là những lời nói với vẻ cảm thông, những lời lẽ đường mật của mấy thằng đàn ông đểu giả chỉ vì muốn đạt được mục đích của mình, để rồi khi cưới em về lại đánh đạp hành hạ em trong những cơn say và lôi cái quá khứ không tốt của em ra mà sỉ vã, nhục mạ em.
Những lúc nghĩ về chuyện này, nghĩ về em phải sống như thế nào trong những ngày tiếp theo anh thật sự gục ngã. Có những lúc anh đã nghĩ tới cái chết để anh có thể thoát ra khỏi cuộc sống này, để anh không phải suy nghĩ nữa. Nhưng mà anh không đủ can đảm để làm như thế. Làm sao anh có thể bỏ lại em một mình mà chống chọi với cuộc đời này, nếu anh chết đi em phải sống ra sao hay lại đau khổ dằn vặt vì cái chết của anh, rồi ba mẹ, anh em, bạn bè, người thân, những người biết về chuyện của chúng mình sẻ nghĩỉ gì về em.
Dù biết biết rằng chúng mình phải xa nhau không phải vì chúng mình không còn yêu nhau mà vì anh là một kẻ tật nguyền. Anh không thể cho em một cuộc sống tốt, một tương lai ổn định, và cũng vì sự ngăn cản của gia đình. Giờ đây anh phải làm sao hả em. Hay là vì một kẻ tàn tật thì không có quyền được yêu, không có quyền được sống và chăm sóc cho người con gái mà mình yêu thương. Hay là anh phải từ bỏ tình yêu của mình để em có được môt tương lai tốt hơn và để em tìm một người đàn ông tốt hơn anh về mọi mặt để cho em cuộc sống tốt hơn, để cho những người thân của em có thể yên tâm hơn.
Nhưng mà em à, anh không phải là một cái máy. Anh là một con người anh có đầu óc anh biết suy nghĩ anh biết yêu thương, nhớ nhung là gì thì làm sao anh có thể sống với những suy nghĩ nhớ nhung hình bóng của em và những kỷ niệm cứ hiện ra trước mắt anh từng phút từng giây. Làm sao anh có thể sống như thế chứ. Và anh biết em cũng như anh cũng phải chịu biết bao nhiêu là đau khổ và nhớ nhung khi bị chia cách. Tại sao hả em, tại sao mình phải chiu biết bao nhiêu là đau khổ khi phải từ bỏ đi ước mơ, hạnh phúc, và phải bỏ đi tình yêu mà chúng mình khó khăn lắm mới có được chỉ để làm cho người khác cảm thấy yên tâm và vui vẻ ?
Anh hỏi em như thế nhưng trong lòng đã từ bỏ ước mơ rồi, anh hỏi vì anh muốn biết em nghĩ gì và vì nếu có ai đó cũng như chúng mình cũng trong hoàn cảnh này họ sẽ làm gì và có nghĩ như chúng mình hay không. Anh và em đã phải trải qua nhưng mà còn những người khác những con người khuyết tật khác khi tìm thấy tình yêu và tìm thấy cuộc sống mới của họ liệu họ có phải từ bỏ tất cả chỉ vì sự ngăn cản và kì thị bởi vì họ là những con người không may mắn mang khuyết tật trong người.
Tin liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét