Home » TRANG THƠ
Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2015
Thơ : BÀI CA NGƯỜI GIEO HẠT (Hàn Giang)
Tặng Zơram Chiu và những cô giáo trên các buôn làng của dãy Trường Sơn!
Em thức giấc khi gà rừng gáy sáng
Khi sương đêm còn phủ kín sườn đồi
Ánh bình minh ló dạng tận xa xôi
Em đã vội vượt đồi đi gieo hạt
Mầm non em ươm là mắt tròn ngơ ngác
Là những bông hoa tỏa ngát hương đời
Hạt nảy mầm theo bụi phấn rơi rơi
Cùng cơn gió thổi qua miền khát vọng!
Rừng Trường Sơn đêm, ngày ào gió lộng
Giữa đại ngàn em một bóng đơn côi
Bỏ qua thời con gái tuổi đôi mươi
Em lặng lẽ ươm đời trên giáo án
Khái niệm sống của em không còn ngày hay tháng
Mà là ánh khăn quàng đỏ rực dãy Trường Sơn
Em bảo tôi còn hạnh phúc nào hơn!
Khi kiến thức của em là hành trang cho biết bao con trẻ
Dẫu thời gian, tuổi xuân của em có trôi qua lặng lẽ
Em vẫn tươi cười như anh thấy đó thôi
Có đôi lần em nhìn ngắm xa xôi
Ánh mắt ấy nói với tôi điều khácRừng Trường Sơn một màu xanh bát ngát
Màu của núi rừng của màu mắt em tôi
Những vầng mây ấm áp nhẹ nhàng trôi
Trôi qua thời gian trôi cùng người gieo chữ
Tạm biệt em, tôi làm người cô lữ
Giữa đại ngàn dưới ánh chiều buông
Để đêm nay ngồi dưới ánh trăng buồn
Tôi viết tặng em bài ca người gieo hạt!
Hàn Giang
Tin liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét