Home » TRANG THƠ
Thứ Tư, 7 tháng 10, 2015
Thơ : NHỮNG CÁNH HOA ĐÊM (Hàn Giang)
Em bắt đầu một ngày khi bóng tối dần buông
Nơi góc phố vắng, gầm cầu hay bên hàng cây dại
Mắt sáng lên chẳng còn gì ngần ngại
Khi một gã đàn ông nghiêng ngã tấp xe vào
Những ngón tay giơ lên hay những cái gật đầu
Chuyện “mua bán” diển ra trong chốc lát
Sau giấy phút ấy là những dòng mặn chát
Lã chã rơi trên gò má thân cò
Những lúc oằn mình trong cái lạnh co ro
Những cơn đau, cơn say của vòng đời nghiệt ngã
Có ai đó đã bao giờ tự hỏi?
Em – là người đáng giận hay đáng thương!
Sinh ra trong đời vận phải kiếp gió sương
Đễ mua vui cho những gã đàn ông trắc nết
Đánh đổi tuổi thanh xuân trên phận đời lê lết
Nuốt trọn tủi hờn sau những cơn say
Có ai tìm cho em chút ánh sáng ngày mai?
Đễ em thoát ra khỏi phận đời lầm lỗi
Sau những ngã nghiêng mà em từng sống vội
Tìm ánh sáng lối về khi ngày mới dần lên!
Hàn Giang
Tin liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét