Home » THƠ CỘNG TÁC
Thứ Ba, 28 tháng 1, 2014
BỨC TRANH CHIỀU Ở NÔNG TRƯỜNG
Tác giả minh họa |
Ở đó đất và cây là một
gộp những giọt mồ hôi hóa thành rừng
cây cứ từng hàng nối nhau thẳng tắp
ai níu chân người để khóe mắt rưng rưng
Xế nay nắng tràn cho ai đó bâng khuâng
nỗi nhớ nôn nao nên khói lam chiều tỏa sớm
làn khói trắng vừa bay vừa vương vấn
đến bao giờ nỗi nhớ mới đi xa?
Mãi chăm dòng sữa nên cây chẳng nhớ hoa
và những cụm hoa cứ âm thầm bé lại
cứ thế cứ thế đông tàn xuân đến vậy
hoa quên mình cho dòng sữa sinh sôi
Giọng ai hò kẻo kẹt tiếng đưa nôi
bài hát ru con sao nghe buồn đứt ruột
mẹ và cây hai mà hóa một
luôn quên mình như đất bao dung
Chưa xa mà liền đã nhớ nhung
suối tóc của em cứ xôn xao trước nắng
làn da em cứ mặn mà mà mặn
con gái nông trường đẹp như tiên
Có ai say đâu mà trời đất ngả nghiêng
Nỗi chờ mong rót vào đêm mong nhớ
Nhà ai vừa nên duyên chồng vợ
Bếp reo vui mùi cơm mới đầu mùa
Chiều nơi đây vang tiếng trẻ nô đùa
Nụ cười em sao mà duyên đến vậy
Một lần đến và tôi đã thấy
Những trái tim hồng rạo rực nhịp đời vui.
Bùi Nguyễn Trường Kiên
Tin liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét