Home » TRANG VĂN
Thứ Năm, 24 tháng 4, 2014
BỨC THƯ TÌNH ĐOẠT GIẢI NHẤT
Ngồi soạn lại một đống giấy tờ cũ, bất ngờ bản nháp của bức thư tình viết tham gia hội trại “Hành quân về nguồn” 24/3/2000 tại xã Tam Thăng do Thị đoàn Tam Kỳ tổ chức rơi ra. Bức thư đã đoạt giải nhất bây giờ đọc lại thấy cũng vui vui nên gõ lại và gửi cho mọi người cùng xem. Chỉ là bản nháp thôi còn bản chính do cô Trinh chép lại và nộp mất rồi!
Tam Thăng 24/3/2000
Em! Anh ngồi viết thư cho em khi trời đã về chiều nhưng cái nắng của miền đất cát vẫn còn như muốn vắt cạn những giọt mồ hôi cuối cùng của những người mới đến với mảnh đất này lần đầu như anh. Em biết không? Đêm qua, khi lên xe tham gia hội trại “Hành quân về nguồn” Tam Thăng trong trí tưởng tượng của anh là một vùng đất đầy nắng chỉ có cát trắng và gió biển, nhưng không em ạ. Vùng đất đầy cát trắng ấy đã được phủ lên một màu xanh bát ngát, một màu xanh đầy hy vọng cho công sức và tính cần cù chịu khó của những người dân nơi đây.
Em biết không? Đứng trên lòng địa đạo Kỳ Anh, anh vẫn tưởng tượng ra nụ cười tươi của cô du kích nhỏ khi đón anh bộ đội về ém quân trước khi vào trận đánh. Những con đường địa đạo ngoằn ngoèo dưới lòng đất tỏa đi hàng trăm hướng, đã làm nên biết bao chiến công hiển hách của quân và dân vùng đông Tam Kỳ, biết bao nhiêu câu chuyện tình ngày ấy đẹp, thơ mộng nhưng cũng đầy nước mắt vì mất mát của chiến tranh đã làm nên dòng cảm xúc hôm nay khi anh ngồi viết cho em. Anh chợt nghĩ chuyện tình ta quá nhỏ bé và bình thường như bao cuộc tình khác, vậy tại sao ta phải làm cho nó phức tạp hả em? Mỗi lần bên nhau em hay đọc bài thơ của Vũ Thùy Hương, anh không nhớ hết nhưng 4 câu sau cùng
em khuất bóng dừa xanh vai hút gió
lòng không quay trở lại mối tình đầu
điều không thể đã trở thành có thể
biển bạc đầu nông nỗi tuổi hai mươi
Phải chăng đó là lời báo trước cho đoạn kết buồn chuyện tình hai ta.
Đứng trên địa đạo Kỳ Anh giữa gió chiều hun hút anh thấy lòng mình vắng lặng, thênh thang. Chúng ta sinh ra giữa thời bình, bom đạn chiến tranh chỉ biết qua những dòng lịch sử, chuyện tình ta không có sự hy sinh, những buổi chia tay đầy nước mắt của những cuộc tình, của những con người một thời xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước mà lòng phơi phới dậy tương lai.
Thôi nhé! Anh dừng đây. Bóng chiều đã xuống thấp lắm rồi một ngày sắp kết thúc, anh phải về lại hội trại để tham gia đêm đốt lửa và anh cũng xin lổi em một điều lá thư này anh viết không phải gửi cho em, không bỏ đi và cũng chẵng giữ lại cho mình. Anh viết để tham gia cuộc thi những bức thư tình hay đêm nay em ạ. Đêm nay anh lại được nghe tiếng sóng biển rì rào, tiếng gió thổi vi vu dưới hàng dương hun hút. Gió biển sẽ thổi bùng ngọn lửa và thổi lên biết bao điều tốt đẹp, thổi bùng lòng yêu nước trong trái tim của những đoàn viên thanh niên đầy nhiệt huyết, ánh lửa sẽ soi sáng cho biết bao người thanh niên trẻ biết phải làm gì cho tổ quốc hôm nay. Trong những người thanh niên trẻ ấy có anh, có em và hai ta cũng biết phải làm những gì đúng vậy không em?
Anh Nguyễn Thanh Hải
Tin liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét