Home » TÙY BÚT
Thứ Năm, 12 tháng 6, 2014
Tản văn : HƯƠNG HOA SỮA (Nguyễn Thị Hạnh)
Cơn mưa chiều nay làm khu vườn bừng tỉnh. Cây cối được gội rửa bằng thứ nước tinh khiết những giọt mưa thanh tân đầu mùa bỗng quyến rũ đến lạ. Sau hè, từng chùm hoa sứ trắng muốt bung nở, cánh hoa xòe ra, phả vào đêm mùi thơm phảng phất. Một chút bình yên chợt lan tỏa khi trong không gian ấy, ta ngửi được mùi thơm của hoa sứ ngập tràn.
Ngồi dưới gốc sứ đang trổ hoa, lật giở từng trang sách mỏng còn thơm mùi mực in chợt thấy câu chuyện hôm nay bỗng nhiên sao lãng đãng và thi vị đến lạ lùng. Trên cao, từng bông sứ trắng dịu dàng đua sắc dưới nắng hè. Lòng bỗng thấy rưng rưng đến lạ. Một cảm giác nhẹ nhàng ngỡ bình yên đang ghé qua rồi neo lại trong tâm tưởng.
Loài hoa ấy từ lúc là một cái nụ đến lúc nở hoa chỉ lưu lại trên cành vài ba hôm. Hoa rụng mới là lúc hoa có mùi thơm nhất. Có lẽ, đất mẹ là nơi thổi hồn cho những cánh hoa ấy và là chất xúc tác làm sắc hoa đằm thắm, hương thơm quyến rũ hơn.
Có những buổi chiều, gió lồng lộng thổi, mùi thơm dịu nhẹ của hoa loang vào cánh mũi. Ta lẩn thẩn chạy ra sân tìm nhặt hoa sứ. Nền đất vương vãi những bông hoa trắng, điểm xuyến những hạt phấn vàng bám trên nhụy hoa, là thứ vẻ đẹp dịu dàng mà thanh thoát nhất ta từng bắt gặp trong đời. Ta vội nhặt những bông sứ thả vào chậu thủy tinh, đặt nơi bàn học để hương hoa quyện vào cánh mũi, lẩn vào trang sách. Ta ngồi thơ thẩn ngắm hoa.
Chợt dòng hồi ức tua chậm dắt ta về ngày xưa khi còn là một cô bé hay mộng mơ. Ngày ấy, cứ mỗi tối ta lại đạp xe ra bờ hồ ngắm hoa, tung tăng khắp các con đường từ Hùng Vương đến Nguyễn Huệ. Tối nào trong giỏ xe cũng có vài bông sứ trắng ta nhặt đem về. Ta gặp người con trai có nụ cười trong veo ấy cũng vào mùa sứ nở ngát hương. Vậy là hai con người chung sở thích lang thang ngắm hoa đã tìm được người sẻ chia những khoảng trời yêu thích.
Ngày ấy, trên chiếc xe đạp anh chở ta băng qua biết bao con phố, khám phá những cung đường mới ngập tràn sắc hoa mà ta chưa hề đi tới. Hai bên đường hương hoa ngào ngạt. Anh nhẹ nhàng ngắt những nhành hoa cho vào giỏ xe, bảo đem về đặt trong phòng để giấc ngủ thêm sâu. Nụ hôn đầu e ấp anh trao ta cũng dưới con phố nồng nàn hương sứ. Ta nhớ môi anh thơm nồng hoa sứ. Nhớ mắt anh quyến luyến nhìn ta như những bông sứ cuối mùa. Để rồi, khi đã xa nhau ta vẫn nhớ về nhau bằng ký ức của mùi hương ấy. Mùi hương giờ là kỷ niệm gợi nhắc ta về tuổi 17 mộng mơ.
Đêm nay, nằm trong căn phòng nhỏ, kỷ niệm ngày xưa lại ùa về. Ta thao thức nghe âm thanh hoa sứ nhẹ nhàng rơi trên mái nhà đếm thời gian. Ngoài kia, tiếng côn trùng rả rích. Khoác chiếc áo mỏng lên người. Ta lang thang ra sân hít hà mùi hoa sứ. Trên đỉnh đầu trăng tròn vành vạnh. Một luồng gió tinh nghịch ngang qua thổi bay mái tóc dài cho mùi hương hoa sứ vương nơi cánh mũi. Chợt thấy lòng bình yên đến lạ. Những buổi tối như thế bỗng qua đi nhẹ nhàng mà không vương vãi nỗi buồn nào ở lại.
Linh Lan
Nguyễn Thị Hạnh
CHS thôn4
Bài đã đăng trên báo Bà Rịa-Vũng Tàu
Tin liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét