Home » TRANG VĂN
Chủ Nhật, 14 tháng 9, 2014
MIÊN MAN CAFÊ SÁCH (Tạp bút Nguyễn Thị Hạnh)
1. Tôi thích những không gian nhẹ nhàng, sâu lắng với những bản nhạc du dương êm dịu nên tôi hay ghé những quán café sách. Ở đó có một không gian tách biệt cho những người ưa sống chậm được thủng thẳng tìm về để chắt chiu và chiệm nghiệm từng khoảng khắc chậm rãi đang trôi.
2. Còn nhớ những ngày mới ra thành phố trọ học. Cuộc sống ồn ào và náo nhiệt nơi phố phường đông đúc làm tôi như bị cuốn vào đó. Sự xa hoa và phù phiếm của nó đôi lúc làm tôi thấy mình bị lung lay trước những cám dỗ vô hình. Đôi lúc tôi cũng cảm thấy cô đơn và lẻ loi khôn cưỡng khi mỗi sáng thức dậy phải đạp xe một mình từ phòng trọ tới trường rồi lại một mình từ trường về lại phòng. Đó là con đường duy nhất thân quen với tôi bởi tôi chẳng có nơi nào ghé đến. Tôi không có bạn bè bên cạnh bởi ngôi trường mà tôi theo học nằm cô lập và cách xa những ngôi trường khác. Hơn nữa một đứa nhút nhát như tôi lại chưa thể đi đến đâu một mình hay thân thiết với ai ngay được.
Rồi bỗng một hôm, trên đường đạp xe từ trường về phòng trọ tôi chợt có ý định muốn lang thang đâu đó một chút thay vì về lại không gian ngột ngạt, nóng bức của căn phòng chỉ vọn vẹn 15m2 và lụi hịu nấu nướng, tắm giặt, ăn ngủ, lên mạng - những thói quen cũ nhèm đã làm tôi chán ngấy.
Tôi đạp xe trên lề đường và ngắm nhìn những hàng quán chung quanh. Tôi đảo mắt chăm chú tìm kiếm một không gian yên tĩnh và nhẹ nhàng để trốn tránh cái nóng và gửi nhờ sự cô đơn nhưng phải đạp xe một quãng đường xa tôi mới tìm thấy được một không gian phù hợp và tự tin bước vào. Đó là một quán café với cách bài trí đơn giản, tường được sơn bởi gam màu xanh nước biển dịu nhẹ và cạnh đó những ô cửa được sơn màu trắng, trông rất dễ thương. Ở đó, những cuốn sách được bài trí ngăn nắp trên các kệ sách màu giống như một thư viện mini. Đây đúng là một không gian mà tôi đang cần. Tôi sung sướng reo lên và dựng xe trước hiên quán, lặng lẽ bước vào bên trong.
Những đồ vật trong quán được bố trí theo một phong cách giản đơn nhưng lại tạo một cảm giác rất gần gũi và thân thuộc, những vật dụng trang trí hầu hết là những đồ vật handmade được người chủ tự tay làm ra. Quán đem lại cảm giác dễ chịu và thân quen mà một đứa sống khép mình như tôi bỗng dưng thấy thích thú. Và từ ngày hôm đó trở đi tôi ghé quán thường xuyên hơn. Tôi đến bất kì lúc nào rãnh rỗi, để đọc sách, làm bài tập và hơn nữa là để thưởng thức thứ âm nhạc du dương, nhẹ nhàng và sâu lắng mà chỉ không gian lắng đọng và yên tĩnh như vậy mới giúp người ta nâng niu và trân quý những nhịp thở dịu dàng của đời sống đang trôi.
Giờ đây, khi đã đi làm và thời gian không còn rãnh rỗi như trước nhưng tôi vẫn thường xuyên ghé quán. Không gian ấy đêm đến cho tôi sự thoải mái, dễ chịu. Nó giúp tôi dễ dàng tìm kiếm những suy ngẫm sâu sắc và ý vị cho câu chuyện của mình. Và hơn nữa, nơi đây tôi tìm được cho mình những cảm xúc tràn đầy và tươi mới để chậm rãi sống và yêu mọi thứ quanh mình.
3. Một lần ghé café sách là một lần thả hồn mình giữa những nhịp điệu thảnh thơi, một lần được lắng lòng lại và miên man cùng những suy tư chậm rãi. Đôi khi là để lòng mình đắm chìm trong những trang sách, thả hồn mình vào những câu chuyện vu vơ mà tạm thời tránh xa những bộn bề và lo âu của đời sống. Một nơi để bạn có thể giữ mình không bị cuốn đi trong nhịp điệu rối bời mà cuộc sống ngày nay vốn dĩ đang mang đến.
Chợt nhận thấy đời sống hôm nay dù phát triển đến đâu, người ta cũng cần có những không gian tĩnh tại để chậm rãi thưởng thức đời sống và chiêm nghiệm thế sự, cuộc đời. Vì thế, quán café sách với không gian yên tĩnh bỗng trở thành địa điểm lí thú để những buổi chiều thong thả bạn và tôi tìm đến hàn huyên, tâm sự hay đôi khi tìm đến chỉ để thả lòng miên man bên những trang sách và cảm nhận giai điệu du dương đang khe khẽ lướt qua...
Linh Lan
Nguyễn Thị Hạnh
Tin liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét