Home » TÙY BÚT
Thứ Ba, 18 tháng 11, 2014
GIÁ NHƯ EM ĐỪNG NÓI (Tản văn của anh Nguyễn Thanh Hải)
Những cơn mưa chiều làm cho bầu không khí của mùa thu Phương Nam trở nên dể chịu hơn. Cái oi bức của mùa hè bị đẩy bay đi mất, những cánh rừng đã chuyển sang màu cỏ úa. Từng chiếc lá vàng rơi nhẹ theo từng cơn gió xuống mặt đường và bị cuốn vèo theo mỗi chuyến xe qua. Thong thả chạy xe máy qua những cánh rừng đang thay lá cảm nhận mùa thu vàng trong nỗi nhớ mênh mang.
Đang thả hồn mơ mộng thì chuông điện thoại reo, từ máy bên kia tiếng anh hỏi. Chú đang ở đâu đấy, tranh thủ chạy về làm vài li nhé! Thật tuyệt, lời mời đúng lúc khi tâm hồn đang cần được một chút men để cho sự cảm nhận về mùa thu thêm phần thi vị. Tôi liền phóng xe một lèo đến nơi anh hẹn. Quán nhậu đồng xanh được làm bằng lá dừa và tre nằm nép mình bên một dòng sông tạo cho khách một cảm giác chân quê mộc mạc. Những cơn mưa đã cuốn theo đất đỏ bazan của miền cao nguyên, nơi thượng nguồn của dòng sông. Biến màu xanh hàng ngày trở thành màu đỏ quạch. Gọi vài món nhậu cùng thùng bia mấy anh em bắt đầu lai rai thưởng thức. Khi men bia đủ để khiến cho chàng mục đồng thở thành thi sĩ thì cái máu văn nghệ mới lại bắt đầu. Làm vài tiếng karaoke đi, anh đề xuất. Không có sự phản đối nào cho ý kiến của anh. Tạm dừng cuộc vui theo kiểu kết thúc tăng 1 đi tăng 2, mấy anh em kéo sang phòng karaoke cùng chung một quán. Lại thêm một thùng bia và vài con khô mực, những giọng ca khàn khàn theo kiểu khi lên rừng, lúc xuống biển thoải mái thoát ra. Kết thúc một bài hát thì những li bia được cụng nhau lách lách. Hát, uống, khui bia mãi cũng chán. Một người nói, để tôi gọi vài cô bạn tới chung vui nghe; oh! Lại một ý kiến hay, lại những cái gật đầu kèm theo từ ok hay quá, hay quá, khoảng 15 phút sau có 3 cô gái với tà áo dài tha thướt bước vào. Ôi! Nếu những tà áo dài ấy được ngự trên những chiếc xe đạp chạy chầm chậm trên lối mòn xuyên qua những cánh rừng mùa thu thì đẹp biết chừng nào, thật tiếc quá!
Lại cụng li, những lon bia được bật lên nghe bộp bộp. Thiếu người rồi tiếng ai đó la lên, không sao, để anh mày gọi cho, anh nói và móc điện thoại gọi cho ai đó, khoảng 30 phút có hai cô gái bước vào. Cả hai xuất hiện trong bộ đồng phục của nhân viên công sở, chiếc áo sơ mi kẻ sọc bó sát người được khoác ngoài bằng chiếc áo vét nữ, chiếc váy dài trên đầu gối khiến cho cả hai trở nên đẹp và lịch sự. Không biết có phải do men bia đã làm cho chếnh choáng hay vì sự có mặt của hai người con gái ấy làm tôi đứng không vững, nên khi ngồi xuống bất ngờ ngồi lên túi xách em. Ui cha! Anh làm gãy cái gọng kiếng của em rồi, tiếng em thỏ thẻ. Ồ anh xin lỗi! Thôi để anh mua lại cái gọng kiếng cho em nhé, tôi nói. Sau khi uống thêm vài lí thì có điện thoại phải đi công việc, tôi đứng lên chào mọi người và nói với em, khi nào em về điện thoại cho anh để anh mua lại cặp gọng kiếng đền em nhé! Nói chuyện xong tôi đưa cho em tấm danh thiếp của mình. Bất ngờ anh hỏi, cái gọng đó bao nhiêu? Hai trăm rưỡi em trả lời, anh móc luôn tờ 500 ngàn đưa cho em và nói, em cầm về mua cái mới, anh đền thay cho thằng em anh đó. Tôi không quên bắt tay cảm ơn anh và xin phép về trước.
Khoảng 6 rưỡi tối, đang chờ chạy lại chương trình của cái máy tính thì em gọi, anh ơi xe em bị hư rồi, anh có rảnh không chở dùm em về tí. Oh mà xin lổi cho anh hỏi em là ai và ở đâu vậy nhỉ? Hồi chiều em mới hát karaoke với anh nè! Anh ngồi làm gãy cái kiếng của em đó. Không nhớ hả? Oh! Anh nhớ ra rồi xin lổi em nhé! Khoảng15 phút nữa anh tới nếu như em không vội. Xong việc, tôi chạy xe đến và em vẫn đứng chờ, sau cặp kiếng nhìn em có vẻ trí thức và đẹp hơn đấy, tôi nói. Em cười và nói cảm ơn anh! Em lại nói hồi chiều đến giờ em chưa ăn gì, đói bụng quá. Kiếm gì ăn đi anh. Đi ăn phở nhé, tôi nói, em vui vẻ gật đầu. Kêu 2 tô phở tái, em gọi thêm cho mình một chén tái chín và một cái trứng, tôi hơi giật mình với cái nhà máy xay xát của em. Vừa ăn tôi vừa hỏi, em công tác ở đâu? Dạ, em làm bên công ty mỹ phẩm đó anh. Ăn xong em hỏi giờ anh đi đâu? Anh đi chơi tí em có đi không, tôi rủ em thật tình. Em nói, đi chơi cũng được nhưng em đi đắt lắm đó. Ơ ơ là sao hả em tôi hơi bị bất ngờ vì chưa hiểu hết câu. Là nếu em đi thì . . . .
Tôi chợt hiểu lại thêm một tâm hồn lạc lối giữa rừng đêm. Thôi anh bận rồi, em ở đâu để anh đưa về nhé, vặn mạnh tay ga tôi phóng nhanh hơn. Đến nơi, em bảo dừng ngoài đầu hẻm, mà thú thật lúc đó em bảo chạy vào thì tôi cũng xin thôi! Em xuống xe, nhoẻn miệng cười nói tiếng cảm ơn và không quên ngỏ lời hôm nào gặp lại.
Tôi quay xe trở về với bao dòng suy tưởng; giá như em đừng nói câu ấy, giá như tôi đừng nhận lời đón giúp em, cũng đừng đi ăn tối thì hay biết mấy. Cái cảm nhận ban đầu cùng cảm xúc của người đàn ông không bị bay vèo khi em thốt ra lời nói ấy. Em xinh như bông hoa nhưng em có biết được đâu là con bướm độc để em phòng tránh? Nếu bất cẩn và không may mắn thì biết đâu một ngày em sẽ trở thành hoa éo, cành khô. Tại sao em phải vội vả kiếm tiền theo cách ấy? Em còn quá trẻ, tương lai còn dài cuộc đời này còn rất nhiều cơ hội cho em. Trời đêm có phần se lạnh, tôi kéo cao cổ chiếc áo khoác, những chiếc lá mùa thu rơi trong đêm xào xạc, tôi thầm cầu mong rằng trong những chiếc lá vàng kia đừng có chiếc lá nào rơi xuống cuộc đời em!
Thu phương nam 2014
Nguyễn Thanh Hải
Tin liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét