Home » TRANG VĂN
Thứ Hai, 6 tháng 7, 2015
TỐI CHỦ NHẬT TUYỆT VỜI (Tạp văn của Phương Thuấn)
Lúc nãy đi mua bánh mỳ, vì đường vắng nên sau khi sang đường thì mình chạy khá nhanh. Tự dưng nghe tiếng xe chạy rất sát phía sau, mình chạy nhanh thì xe đó càng chạy nhanh như muốn vượt xe mình, nghĩ là người kia hiếu thắng, dù đường vắng nhưng có nhiều ngã tư, cứ chạy như thế có thể gặp tai nạn nên mình chủ động hạ ga, chạy chậm lại (dù thỉnh thoảng hứng chí mình cũng hay “đua” kiểu này :P). Vì bất ngờ nên người kia vọt lên trước, lúc chạy ngang xe mình chỉ kịp hét lên “tắt xinhan chị ơi”, sau đó còn cẩn thận ngoái lại xem mình đã tắt chưa. Mình ngạc nhiên hết sức!! Xấu hổ vì sau khi sang đường đã không tắt xinhan còn nghĩ không tốt cho người khác nên lúc hai xe chạy ngang nhau, mình gật đầu, nói cảm ơn và có quan sát nhanh. Đó là một bạn nam, đi xe số, biển 38, cũ, mặc quần dài, áo ngắn bên trong và sơ mi dạng áo khoác lao động bên ngoài, nhìn rất bình dân, chắc trên đường đi làm về. Có lẽ vì xe số hơi cũ nên khi cố chạy kịp mình để báo tắt xinhan, bạn đó đã vào ga hơi nhiều, làm mình tưởng là một bạn “trẻ trâu” nào đó muốn đua (mình đi xe ga “hơi mới” :P).
Đi được một đoạn mình cố tình đợi bạn đó để nói cảm ơn lần nữa cho chắc ăn, lần trước vì quê nên mình nói hơi nhỏ, với cũng nghĩ là bạn đó nhắc mình làm mình thấy cảm động như thế thì mình cảm ơn tử tế cũng có thể làm bạn đó vui, nhưng nhìn mãi vào kính chiếu hậu cũng không thấy bạn đâu, chắc bạn đã rẽ vào ngã nào đó hoặc có khi đi ngược lại cũng nên, vì sau khi nhắc mình xong thì thấy bạn ấy đi sát vào lề, chậm lại và quan sát phía sau.
Mình vừa đi tiếp vừa nghĩ, thấy xúc động. Một bạn trẻ lao động ngoại tỉnh trên đường đi làm về muộn đã rất cố gắng để nhắc một người lạ trên đường tắt đèn xinhan. Xin nói thêm là lúc đó mình trông giống như một “bà thím”- ban đêm nhưng vẫn sụp kính mũ bảo hiểm, đeo khẩu trang, mặc áo khoác và mang váy chống nắng cho đỡ bụi và gió. Nếu mình ăn mặc mát mẻ, trẻ trung thì bạn ấy có nhắc chắc cũng ít xúc động hơn :P. Chợt nhớ mấy bài báo viết về hình ảnh lúc ngủ của cô bé 19 tuổi. Hình ảnh được chụp bởi một (hoặc nhiều) người đi trên khoang máy bay hạng thương gia; bài báo được viết và duyệt đăng bởi những người tốt nghiệp ngành báo chí và có việc làm (hơn những người đã tốt nghiệp nhưng chưa hoặc không xin được việc). Dù cô bé là hoa hậu, nhưng cũng chỉ là cô bé 19 tuổi, đang ngủ ngon sau những giờ lao động mệt mỏi, trong một không gian không được thoải mái. Những người đó chụp lại và cho đăng hình ảnh đó để làm gì?...
Thế mới biết, cuộc sống đẹp hơn, đôi khi không phải bởi những người giàu có, đẹp đẽ, đi máy bay ở khoang hạng sang, làm ở báo nọ báo kia,… mà bởi những người lao động bình dị, có thể nghèo, có thể ngoại hình xấu, nhưng có một trái tim ấm và biết làm những hành động đẹp!
May mà có em đời còn dễ thương
Phương Thuấn
Tin liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét