Home » TRANG VĂN
Thứ Năm, 24 tháng 4, 2014
VIẾT CHO NGÀY CHỊ SINH (Tạp bút Tú Thuyết)
Chị xuất hiện trong cuộc đời em, đã cho em những mát lành như cơn mưa ấy, nhưng ngược lại em chẳng thể làm gì để sẻ chia cùng chị, vì em bé nhỏ, em dại khờ, hay vì chị quá đỗi mạnh mẽ, vì nỗi đau trong chị chỉ biết giấu tận vào trong.
Em nhớ ngày hai mươi tháng Tư thường trên lịch có chữ “Cốc vũ”, nghĩa là “mưa rào”, cơn mưa mát lành đầu mùa Hạ, xoa tan oi nồng nắng bức.
Chị nói với em, nếu hạnh phúc ví như là một vầng trăng, chị nhận về mình phần khuyết, để phía ai kia được viên mãn tròn đầy.
Ngày chị rời xa em cũng là một ngày mưa rào như thế, ngày sinh nhật tuổi hai mươi hai, chị rời xa những con đường quen của chị và người ấy khi một chiều thấy tóc dài ai bay sau lưng người con trai mà chị yêu thương. Chị lặng lẽ ra đi, hành trang là nỗi buồn nghẹn ngào trên khoé mắt, em chẳng biết nói gì, chỉ thấy khoé mắt cay.
Mình xa nhau đã mười năm rồi phải không chị, em không ngờ chị lại vào tận miền Tây sông nước, giấu chặt nỗi đau vào lòng để ngày ngày vui cùng đàn em nhỏ, tận tuỵ làm người đưa đò cho thế hệ tương lai.
Những cuộc điện thoại, đôi lần gặp mặt, yêu thương cho nhau vẫn giữ trọn trong lòng. Em nhớ khi em giới thiệu người yêu, chị bảo rằng chị tin đó là người đàn ông tốt, sẽ luôn che chở cho em trong cuộc đời, chỉ vì một lý do duy nhất: anh ấy yêu Trịnh, như chị vậy.
Chị Uyên ơi, bài thơ nhỏ này là em viết lúc chị gói hành trang rời khỏi phòng trọ, ngô nghê lắm nên chẳng dám gửi chị, hôm nay em mở ra xem lại, màu mực tím đã loang mờ theo năm tháng mình xa nhau.
Viết cho chị
Hoà Khánh buồn hơn khi không còn có chị
Chỉ em một mình với những vô tâm
Tan học trở về phòng chẳng còn gặp chị
Em vòng tay ôm nỗi nhớ vào lòng.
*
Ngày tháng bên nhau kỉ niệm xanh trong
Giận hờn đó rồi yêu thương khoả lấp
Cũng có biết bao lần ngã vấp
Mình ôm nhau nước mắt hoá tiếng cười.
*
Cuộc đời dễ đâu hiểu được lòng người
Bởi thế nên không tránh khỏi điều lầm tưởng
Giờ chị phải ra đi,em cam đành ở lại
Nỗi buồn cuộn tròn, nghẹn ứ con tim.
*
Ta xa nhau mong chị hãy bình yên
Vững niềm tin mà bước vào cuộc sống
Thời gian vẫn trôi - vô tình như con sóng
Bờ cát vẫn hiền hoà - ta mãi nhớ về nhau.
...
Tác giả Tú Thuyết
và con trai
Tin liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét