Home » TRANG VĂN
Thứ Ba, 18 tháng 11, 2014
KHU VƯỜN CẢM XÚC (Tạp bút Nguyễn Thị Hạnh)
Mỗi khi trồng một cái cây, vun mầm cho một sự sống, ta cứ hay băn khoăn thầm nhủ rằng số phận của nhưng cái cây kia rồi sẽ ra sao. Tôi không biết rõ ý tưởng gì khiến tôi có mong muốn trồng một cái cây vào lúc này. Mọi chuyện thật khác với con người của chính tôi, bởi xưa nay, niềm vui của tôi chỉ gửi gắm vào những cái thực tế, đơn thuần và dễ dãi hơn, chẳng hạn như xem một bộ phim, đọc một cuốn sách. Tôi không muốn gửi gắm sự chờ đợi của mình vào một cái cây khi mà sự sống của nó còn chưa biết sẽ thế nào Nhưng rồi, hôm nay, có điều gì đó khiến tôi khao khát muốn được làm cái công việc khác lạ ấy.
Tôi chạy ra vườn nhà ông, nơi mà những cái cây lâu năm với sự sống đáng khâm phục nhất đang tồn tại. Khu vườn xanh mướt một màu xanh non tơ, óng ả. Đâu đó, lẫn khuất trong những chiếc lá xanh rờn kia có vô số hạt sương long lanh đang vo mình thim thíp. Dường như chúng đang mơ giấc mơ gì đó về thế giới của chính mình. Thế giới đó tôi không biết rõ nó là gì và tôi cũng không thể chen chân vào những sự tinh khôi và thanh khiết đang hiện diện trước mắt khiến tôi cứ tin rằng giấc mơ kia là có thật. Và rồi nhìn chúng, lòng tôi khẽ lo sợ rằng những tia nắng mai đang nẩy mình cố xuyên qua kẻ lá kia sẽ đánh thức giấc mơ mỏng manh ấy.
Và rồi tôi lặng lẽ bước vào không gian của khu vườn trong một tâm trạng tò mò và một niềm vui thích sắp được khám phá. Như một đứa trẻ lần đầu được ba mẹ cho đi chơi, tôi lân la hết góc này đến góc khác trong một niềm vui sướng khôn tả. Cảm xúc ấy cứ theo tôi mãi cho đến tận những năm sau để rồi mỗi lần được đặt chân đến một khu vườn nào đó trong tôi lại luôn tràn trề những cảm giác thân thương đến kì lạ. Có vẻ như những điều đẹp đẽ luôn dễ dàng tạo được cảm tình đối với người khác và trong suy nghĩ của tôi, khu vườn có lẽ là thế giới trong xanh và thanh thoát nhất mà tôi từng bắt gặp trong đời.
Bầu trời trong xanh, không một gợn mây lăn tăn khiến tôi cứ khao khát muốn được ôm trọn cái khoảng không ấy vào lòng. Ở đó, dường như đang chứa đựng cả một thiên đường tự do mà tôi hằng mơ ước. Mỗi khi ngước nhìn bầu trời, tôi có cảm giác như mình có thể ôm cả quanh cảnh ấy vào lòng mà vuốt ve, tiu ngỉu. Có vẻ như tại khu vườn này, mọi chuyện đều có thể xảy ra kể cả những điều phi thường nhất. Cứ mỗi lần đưa ánh nhìn vươn ra xa, bao giờ tôi cũng bắt gặp những chồi xanh mơn mởn đang không ngừng vươn lên mà chinh phục sự sống. Mỗi mầm xanh như vậy lại gợi nhắc cho tôi về những tháng ngày khó khăn phải gồng mình lên mà vượt qua tất cả và về những niềm hi vọng mới mà tôi đang ấp ủ. Những cành cây khẳng khiu, vững chãi đang cố sải thân mình chơi vơi giữa vũ trụ mặc cho thân hình to lớn và gốc rễ cứng cáp đang không ngừng níu kéo chúng gợi cho tôi về khát khao được chinh phục những ước mơ trong đời. Và những vụn đất tươi mát, êm ái dưới đôi chân trần kia lại đang gợi nhắc tôi nhớ về những nơi chốn mà tôi từng đặt chân đến. Mỗi cảnh sắc lại gợi lên một câu chuyện và tôi thấy mình bị đắm chìm giữa không gian rộng lớn ấy.
Trước cái khung cảnh thanh thoát, trong lành mà khu vườn mang tới tôi thẩn thờ để những cảm giác êm ái, có thoáng chút mơ mộng xâm chiếm cái suy nghĩ của mình và trầm ngâm, lắng lòng lại trong giây lát. Tôi mong uớc mình mãi là cô gái với suy tư ấy, với tâm hồn ấy- trong trẻo, thánh thoát đứng nhìn cuộc đời bằng sắc hồng chứ không phải là những loang lỗ, chệnh choạng, chìm nghỉm giữa gam màu xám tối. Ngay lúc này, giữa những nỗi bộn bề và trống trải vây quanh, tôi muốn được đắm mình trong khung cảnh ấy. Muốn được những tia nắng trong trẻo, dịu dàng, đỏng đảnh kia sưởi ấm những nơi mục rỗng và tối tăm nhất trong cõi lòng. Có thể hơi yếu đuối một chút nhưng người ta hoàn toàn có thể yếu đuối một lát khi đã gắng gỏi mà gồng mình lên chống chịu tất cả trong một thời gian dài phải không? Liệu rằng tôi lúc này có trở nên chai sạn hơn mỗi ngày không?
Cuộc sống âm ỉ chuyển dời. Đôi lúc tôi cũng nhận thấy mình thay đổi chút ít, trong suy nghĩ, trong cách nhìn, trong mong ước. Xưa nay, tôi luôn mong ước một cuộc sống nhẹ nhàng, yên ả, không âu lo, dằn vặt nhưng rồi tôi đôi lúc lại bị những thứ ồn ào, xa xỉ bủa vây, níu kéo, bị những tham vọng đơn thuần làm lu mờ mục đích sống. Nhiều lúc nhìn lại, tôi có cảm thấy xót xa nhưng tôi không cho đó là sự thay đổi, chỉ là tôi đang chệnh choạng một chút thôi. Và trước khi bình tâm trở lại, suy nghĩ về những điều tôi cần, những điều tôi mong ước, tôi sẽ lại là chính tôi thôi.
Trước cuộc sống bộn bề người ta có thể bị thu hút bởi những thứ xa hoa, thời thượng để rồi vồn vã, chen chân chạy theo mà đôi lúc lãng quên, vô tâm trước những điều bình dị, gần gũi. Nhưng rồi, người ta cũng nhanh chóng nhận ra những thứ xa xỉ đó chỉ giúp họ giải tỏa được cảm giác cô đơn và trống trải trong chốc lát thôi chứ không thể vỗ về và an ủi tâm hồn cô độc hay làm nguôi ngoai những nỗi đau đang âm ỉ dằn xé họ mỗi ngày. Và tôi cũng biết, chỉ khi được ở đây, tại nơi này, tôi mới có thể là tôi thôi. Chỉ khi đứng gần những thứ dung dị và đời thường nhất người ta mới hoàn toàn có thể kiếm tìm cảm giác bình yên và thanh thản cho tâm hồn. Một nhành cây, một vụn đất, một bầu trời thoáng đãng có lẽ là những thứ thân thuộc và dễ dàng nhất có thể đem lại sự bình yên cho con người.
Giờ đây, suy nghĩ về việc trồng một cái cây, ươm mầm cho một sự sống không còn là một ý thích đơn thuần nữa. Tôi hiểu rõ, tôi muốn làm điều gì và vì cái gì. Tôi muốn được đắm mình trong một không gian bát ngát cây xanh và thu mình lại bên những trang sách tôi thích, bỏ mặt tất cả những ồn ào ngoài kia, hít hà cái không khí trong lành thoáng đãng và nuôi mơ tưởng cho những câu chuyện viễn vông của đời mình. Và một điều quan trọng nhất, tôi muốn mình là người ươm mầm để nuôi sống, nhân lên những mầm hi vọng mới từ những chồi xanh non nớt, mỏng manh để rồi từ đó những cây đời xanh tươi, khẳng khiu và vững chãi lại được ra đời, tỏa bóng mát chở che cho những mầm xanh mới như cái cách ông tôi đã làm bằng sự tận tâm và tấm lòng của một con người đã từng trải qua những giông bão của cuộc đời.
Tôi nghĩ người ta hoàn toàn có thể học được một điều gì đó cho bản thân khi đứng trước một cái đẹp và tôi đã học được bài học về sự tận tâm, về tình yêu dành cho những cảnh sắc thân thương quanh mình từ chính khu vườn có bàn tay ông chăm bón. Ông tôi đã chăm bón và nâng niu từng nhành cây, chiếc lá và gieo vào đó những mong ước xa xăm mà có lẽ chính chúng tôi, con cháu của ông sẽ là người thực hiện. Nhìn khu vườn, người ta có thể hiểu được tâm hồn, tình cảnh của một người trồng vườn. Tôi tin phải có một tâm hồn đẹp thì mới có thể tạo nên cái đẹp của cuộc đời và cũng chỉ có cái đẹp mới có khả năng tỏa ra thứ ánh sáng thanh khiết, thu hút mọi ánh nhìn. Cảm hứng có lẽ cũng được tạo nên từ những điều tươi trẻ như thế. Vậy tại sao lại không làm một điều gì đó để nuôi dưỡng những cảm xúc thanh khiết ấy, để mỗi ngày trôi qua, ta thấy cuộc sống của mình đáng sống hơn, ý nghĩa hơn. Riêng với tôi, dù cuộc đời nhọc nhằn, tôi vẫn muốn mình được sống một cách đủ đầy, thậm chí là tràn trề cảm hứng, không bao giờ tôi muốn mình trở thành một kẻ chán phèo và khô khốc. Nếu hôm nay tôi buồn bã thì ngày mai đâu đó rồi vẫn sẽ có niềm vui dành cho tôi ngay thôi. Tôi tin là như thế, chỉ khi nào tôi còn yêu đời sống và muốn được sống giữa những cái đẹp bình dị, thuần khiết của cuộc đời.
Tôi không dám chắc khi trồng một cái cây người ta sẽ cảm thấy vui vẻ, sẽ cảm thấy cuộc sống ý nghĩa. Điều đó tùy thuộc vào sở thích và cách nghĩ của mỗi người. Tôi chỉ nghĩ, nếu có một điều gì đó thật sự có ý nghĩa, xuất hiện trong cuộc đời ta, truyền cảm hứng cho ta, làm ta muốn vì nó mà thay đổi cả cách nghĩ lẫn cách làm thì hãy nên bình tâm dành thời gian thưởng thức nó và cố gắng làm một điều đó gì để những cảm xúc ban đầu đó không bị mất dần theo năm tháng. Và lúc này đây, khi đang bắt tay trồng một cái cây, chính tôi cũng đang bắt đầu nỗ lực thực hiện cái mong ước nhỏ nhoi ấy.
Nguyễn Thị Hạnh
Tin liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét